Ngoài cửa sổ hây hây gió nhẹ, trong căn phòng thơm ngát hương hoa hồng, ánh mắt Khương Cách sáng ngời. Quý Tranh mỉm cười dang rộng vòng tay, nói: “Vậy để anh ôm một cái nào.”
Khương Cách lao vào vòng tay anh, nhưng anh đã nhanh hơn một bước mà nhấc bổng cô lên. Vòng tay anh mạnh mẽ nhưng đầy dịu dàng, cơ thể hai người kề sát bên nhau. Trái tim Khương Cách đập rộn ràng, cô vòng tay quanh cổ anh, hít hà hương bạc hà thanh mát trên người anh. Mắt cô dõi ra ngoài cửa sổ phòng ngủ, khoảng sân dưới lầu tràn ngập ánh nắng rực rỡ mà ấm áp, tựa như cuộc sống của cô.
Điện thoại Khương Cách đã hết pin, Quý Tranh cũng không muốn để cô sạc. Một khi mở máy chắc chắn sẽ có công việc ùn ùn kéo đến, anh muốn để Khương Cách khuây khỏa mấy ngày. Cô gần như chẳng bao giờ ra ngoài chơi, lần đi chơi duy nhất của cô là khi đến nhà cũ cùng anh lần trước.
Bị lấy mất điện thoại, Khương Cách cũng không quan tâm lắm. Cô đứng cạnh Quý Tranh, anh đang tìm mũ cho cô. Chốc nữa bọn họ phải ra ngoài, lúc đến đây cô chẳng mang theo gì, bọn họ phải đến con phố gần miếu cũ để mua vài món đồ cần thiết. Hơn nữa cô cũng không thể mặc quần áo cũ của Quý Tranh mãi được. Quần áo mùa hè dễ mua, con phố gần miếu cũ cũng có cửa hàng Uniqlo, mua vài món mặc tạm cũng được.
“Anh đã nói với dì Tống rồi, nếu như Khương Đồng muốn gặp em thì có thể gọi thẳng cho anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-tan-xuong/583731/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.