Chương trước
Chương sau
Nói rồi, Quý Tranh chỉ im lặng ôm Khương Cách, cô quay đầu nhìn Chương Đình. Chương Đình bảo cô: “Hai người về trước đi.”

Khương Cách gật đầu đứng dậy dẫn Quý Tranh rời đi.

Quý Tranh như vừa trải qua một cơn ác mộng, anh bị cơn ác mộng bám lấy, thậm chí đến lúc rời khỏi bệnh viện, anh vẫn chưa thoát ra khỏi ác mộng. Thấy tinh thần anh vẫn chưa ổn định, lúc trở về Khương Cách bèn lái xe.

Buổi sáng hai người đến bệnh viện quân đội mà không đi huấn luyện, lúc về đến nhà chỉ mới mười giờ sáng. Về nhà, Quý Tranh vào phòng khách ngồi trên ghế sa lon. Căn phòng yên tĩnh, Khương Cách không quấy rầy anh, chỉ xoay người đi mở cửa sổ cho thông thoáng.

Cửa sổ mở ra, làn gió mát mẻ lùa vào nhà, mười giờ sáng gió vẫn chưa quá nóng bức. Khương Cách mở cửa sổ xong, quay đầu lại nhìn thì thấy Quý Tranh đang nhìn cô.

“Để em đi rót nước cho anh.” Khương Cách nói rồi thì định đi vào phòng ăn.

Cô vừa định rời đi thì thấy Quý Tranh dang rộng vòng tay về phía mình. Ánh mắt cô mềm đi, cô bước đến cạnh ghế sô pha rồi ngồi lên đùi anh.

Tiếng bước chân và nói chuyện từ ngoài hẻm vang lên rõ ràng qua cánh cửa sổ để mở. Khương Cách ôm Quý Tranh vào lòng, anh vẫn không lên tiếng, cô cũng không thúc giục. Bọn họ chỉ trao nhau cái ôm dịu dàng, cảm nhận hơi thở và độ ấm của nhau.

“Đi nghỉ ngơi một chút nhé?” Khương Cách nhẹ nhàng vuốt tóc anh rồi hỏi.

“Không cần đâu.” Quý Tranh trả lời.

“Vậy hôm nay chúng ta làm gì?” Khương Cách hỏi.

“Ở nhà thôi.” Quý Tranh nói.

Chỉ ở nhà cùng nhau là được.

Khương Cách cúi đầu hôn lên trán anh, rồi nói: “Lâu rồi không gặp Dưa Hấu, để em bảo Lý Nam đưa Dưa Hấu đến đây với chúng ta nhé.”

Trong khoảng thời gian này, vì Quý Tranh ban ngày phải huấn luyện, buổi tối lại về trễ, nên bọn họ không có thời gian chăm sóc Dưa Hấu. Thế nên đành phải gửi cho Lý Nam trông coi.

Đôi mắt hoa đào của cô sáng vụt lên. Quý Tranh ngước mắt nhìn cô khẽ cười rồi gật đầu nói: “Cũng được đấy.”

Khương Cách trao anh một nụ hôn rồi nói: “Vậy em đi gọi điện thoại cho Lý Nam.”

Nói rồi, cô trèo xuống khỏi người Quý Tranh. Anh đưa điện thoại mình cho cô, cô nhận lấy rồi đi vào phòng ăn. Khương Cách vừa rót nước cho Quý Tranh, vừa bấm điện thoại gọi Lý Nam.

Chẳng mấy chốc Lý Nam đã bắt máy, thấy tên người gọi đến là Quý Tranh, anh ấy còn gọi “Anh Tranh”.

Khương Cách nói: “Là tôi.”

“Khương Gia!” Đây là một bất ngờ trong dự liệu, Lý Nam mỉm cười.

Khoảng thời gian này Khương Cách không làm việc, Lý Nam và Tiểu Bàng cũng được dịp nghỉ ngơi. Nhưng bọn họ cũng không dám rời đi xa, lúc nào cũng sẵn sàng nghe lệnh của Khương Cách. Phần lớn người thân cận đều đã biết chuyện Khương Cách và Quý Tranh bên nhau, ai cũng chúc phúc cho bọn họ. Thế nhưng có vẻ như Quý Tranh đang gặp chuyện, cần Khương Gia ở bên cạnh.

“Anh đưa Dưa Hấu đến nhà được không?” Khương Cách nói.

Lý Nam đáp: “Được chứ. Dạo này Dưa Hấu lớn lên rồi đấy.”

Ngày nào anh ấy cũng gửi hình và video của Dưa Hấu cho Khương Cách xem, Khương Cách hỏi tiếp: “Tiểu Bàng đâu rồi?”

“Tiểu Bàng vẫn ở nhà, bọn tôi đều không đi đâu xa.” Lý Nam nói.

“Bảo Tiểu Bàng đến cùng.” Khương Cách bổ sung thêm: “Bảo em ấy mang theo cả hộp trang điểm nữa.”

“Hộp trang điểm à?” Lý Nam hơi khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ vâng dạ: “Tôi biết rồi.”

Cúp điện thoại, Khương Cách bưng ly nước ra phòng khách. Quý Tranh nhận ly nước rồi uống một hớp, dòng nước mát lạnh đánh thức giác quan anh. Thấy Khương Cách đang đóng cửa sổ, anh đứng dậy giúp một tay. Đóng kín các cửa sổ xong, Quý Tranh bật điều hòa trong phòng khách, rồi nói: “Gần đến giờ ăn trưa rồi, mình giữ Lý Nam và Tiểu Bàng lại ăn cơm nhé.”

“Vâng.” Khương Cách gật đầu, nói: “Chốc nữa mình đi mua thức ăn, trưa nay để em nấu cơm.”

Nhớ lại lần đầu tiên gặp Khương Cách, Lý Nam và Tiểu Bàng nơm nớp lo sợ ngồi trên xe nhìn Khương Cách, Quý Tranh bật cười nói: “Chắc bọn họ sẽ giật mình lắm.”

“Vậy lúc nhìn thấy em nấu cơm, anh có giật mình không?” Khương Cách ôm anh, ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh.

“Không có.” Quý Tranh ôm lấy eo cô, khẽ cười nói: “Lúc nào ở bên anh em cũng rất ngoan.”

Khương Cách bật cười rồi kiễng chân lên hôn anh. Bờ môi cô mềm mại ấm áp, Quý Tranh hơi sững lại rồi hôn đáp trả. Cô hỏi anh: “Trong nhà anh có quân phục không?”

“Có.” Quý Tranh đưa tay vén tóc cô, hỏi: “Sao thế?”

“Có là được.” Khương Cách nói rồi thì hỏi: “Lý Nam và Tiểu Bàng có được biết thân phận của anh không?”

“Không biết thân phận cụ thể là được.” Quý Tranh trả lời.

“Ừm.” Khương Cách gật đầu, nói: “Chúng ta đi mua thức ăn thôi.”

Khi Lý Nam và Tiểu Bàng đến nhà, Quý Tranh và Khương Cách vừa đi mua thức ăn về, thấy hai người nắm tay đi cùng nhau, Tiểu Bàng há hốc vì ngạc nhiên.

“Cô gái như chim non nép vào người kia là Khương Gia sao?” Tiểu Bàng hỏi.

Mặc dù cô đã đeo khẩu trang, nhưng hai người họ đã ở cạnh Khương Cách lâu năm, dù cô có đeo khẩu trang bọn họ vẫn nhận ra được. Lý Nam gật đầu, nói: “Đúng rồi.”

Tiểu Bàng mở cửa xe xuống xe, cười nói: “Anh nhớ lúc trước em nói với anh lúc ở cạnh anh Tranh, trông Khương Gia như chim non nép vào người, lúc ấy anh trả lời thế nào?”

Lý Nam đã quên, Tiểu Bàng nhắc lại: “Anh nói ‘chim non nép vào người cái gì, anh thấy giống đại bàng giương cánh thì đúng hơn’.”

Trong lúc hai người họ nói chuyện, Quý Tranh và Khương Cách đã nhìn thấy bọn họ. Lý Nam vội xuống xe rồi nói với Tiểu Bàng: “Em không được phép nói chuyện này với Khương Gia.”

Tiểu Bàng cười ha hả, rồi cầm hộp đồ trang điểm bước đến.

Lý Nam cầm lồng đựng Dưa Hấu đến cạnh Khương Cách. Cô luồn ngón tay qua song sắt chơi đùa với Dưa Hấu. Sau đó cô nhìn thoáng qua hộp trang điểm trên tay Tiểu Bàng rồi nói: “Đi thôi.”

Lý Nam và Tiểu Bàng chào Quý Tranh, Quý Tranh mỉm cười. Hôm nay Quý Tranh không giống lúc trước lắm, anh khá kiệm lời. Bọn họ cũng không hỏi, chỉ theo hai người vào nhà.

Vào phòng khách, Khương Cách bảo Lý Nam và Tiểu Bàng ngồi chờ trong phòng khách một lát, cô dẫn Quý Tranh vào phòng ngủ rồi nói với anh: “Anh mặc quân phục vào đi.”

Trong lúc nói chuyện, cô thuận tay lấy bộ sườn xám đỏ thẫm kia, rồi chuẩn bị ra ngoài.

Lúc đầu anh đã hỏi một lần, Khương Cách không trả lời tại sao cô muốn anh mặc quân phục, lần này Quý Tranh cũng không hỏi nữa, chỉ cười nói: “Được.”

Nghe thế, Khương Cách cầm sườn xám ra ngoài, cô đứng trước thềm cầu thang gọi xuống phòng khách: “Tiểu Bàng, lên đây trang điểm cho chị.”

Tiểu Bàng đang chơi với Dưa Hấu, nghe thế thì vội vàng đứng dậy cầm hộp trang điểm: “Em đến ngay đây Khương Gia.”

Chẳng mấy chốc Quý Tranh đã thay quân phục xong, Khương Cách vẫn đang chăm chút trong phòng ngủ. Anh không gõ cửa thúc giục mà chỉ xoay người đi xuống lầu. Anh ngồi xuống ghế sô pha, thuận tay ôm lấy Dưa Hấu trên ghế.

Đúng là Dưa Hấu đã lớn lên một chút, cũng mập mạp hơn thấy rõ, lớp lông tơ trên người vẫn còn đó, tiếng kêu vẫn non nớt như trước. Quý Tranh gãi gãi cằm của nó, Dưa Hấu vung bốn chân kêu meo meo.

Bản thân Quý Tranh đã có sự chính trực và khí khái hào hùng của một quân nhân. Khi khoác lên người bộ quân phục, khí chất ấy càng thêm nổi bật, sự dịu dàng của anh cũng bị sự sắc bén của quân phục lấn át.

Mà khi đặt một quân nhân mạnh mẽ cạnh chú mèo nhỏ đáng yêu, tạo nên một cảnh tượng vô cùng đối lập.

Nhìn Quý Tranh mặc quân phục, Lý Nam mới chính thức chứng kiến được khí khái của quân nhân, anh ấy ngạc nhiên thốt lên: “Anh Tranh là quân nhân tại ngũ sao?”

Quý Tranh khẽ gật đầu, rồi cười nói: “Phải.”

“Lúc đầu anh làm vệ sĩ cho Khương Gia, tôi còn tưởng anh là quân nhân đã xuất ngũ.” Lý Nam cười nói.

Quý Tranh nhớ lại những lời anh nói với Lý Nam ở bãi đỗ xe lúc đó, khẽ bật cười.

Lý Nam nhìn quân phục của anh, trông quân hàm có vẻ là quân nhân cấp úy trở lên. Lý Nam chợt hiểu rõ, bèn nói: “Chẳng trách anh và Khương Gia không muốn công khai… Cơ mà được sống bình yên không bị quấy rầy như thế cũng tốt.”

Trong lúc Lý Nam nói chuyện, Quý Tranh ngước mắt nhìn cửa phòng ngủ trên lầu hai. Bóng người bước ra khỏi phòng, Quý Tranh ngẩn ngơ đến mức quên cả trả lời.

Lý Nam đã nhận ra, anh ấy dõi theo ánh mắt của Quý Tranh nhìn lên lầu thì thấy Khương Cách đang đứng đó. Anh ấy chầm chậm đứng lên.

Hôm qua Khương Cách chỉ vấn tóc lên mà không trang điểm. Hôm nay Khương Cách lại trang điểm lộng lẫy, đôi môi đỏ rực phần nào che đi sự lạnh lùng của cô, bộ sườn xám đỏ thẫm ôm lấy thân hình yểu điệu của cô, càng thêm xinh đẹp động lòng người.

Cô mỉm cười nhìn Quý Tranh.

Nhìn bóng dáng sườn xám đỏ trong tầm mắt, trong đầu anh lại hiện lên một tà váy màu đỏ khác, hai bóng người ấy bỗng đan cài vào nhau. Ánh mắt Quý Tranh tập trung lại, anh mỉm cười với Khương Cách.

Khương Cách bước xuống cầu thang rồi đưa điện thoại cho Lý Nam, nói: “Anh chụp giúp bọn tôi mấy tấm ảnh.”

Nghe cô giao nhiệm vụ, Lý Nam bỗng chốc hoàn hồn, ánh mắt chợt trở nên nghiêm túc. Quý Tranh nghe cô nói thì mỉm cười, không ngờ cô lại muốn chụp ảnh. Khương Cách ngồi cạnh anh, bàn tay anh cầm lấy tay cô. Lý Nam cầm điện thoại nói: “Nhìn sang đây nào.”

Hai người khẽ tựa vào nhau, một tiếng “tách” vang lên, cảnh tượng ấy được chụp lại.

“Đẹp quá đi mất.” Tiểu Bàng xem ảnh chụp mà xuýt xoa. Chàng trai phong lưu kiệt xuất, cô gái xinh đẹp yêu kiều, trông như một câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp.

Lý Nam đưa điện thoại cho Khương Cách, cười nói: “Tấm hình này lấy làm giấy hôn thú cũng được.”

Khương Cách nhận lấy xem thử rồi nói: “Tôi vốn định dùng để làm giấy hôn thú thật mà.”

Nghe cô nói, Lý Nam và Tiểu Bàng đều giật mình. Quý Tranh đang mỉm cười cũng đưa mắt nhìn sang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.