“Mười điểm!”
Trái tim Khương Cách như hẫng một nhịp, cô sốt sắng nhìn về phía anh, Chương Đình và ba người Thẩm Văn cũng vô cùng kích động. Mọi người đều im lặng nhìn về phía Quý Tranh, ánh mắt tha thiết mong chờ phát súng tiếp theo.
Nhưng lại không có tiếng súng nào vang lên.
Quý Tranh nhìn chằm chằm hồng tâm, ống nhắm bình thường, xúc cảm bình thường, nhưng ánh mắt lại trở nên mơ hồ. Anh vẫn không từ bỏ, tiếp tục nhìn vào lăng kính. Dưới ánh mặt trời gay gắt, sân huấn luyện trống vắng đến mức không có lấy một cơn gió.
Thẩm Văn lo lắng nhỏ giọng hỏi: “Sao lại không bắn tiếp chứ?”
Nghê Ngạn đứng bên cạnh trả lời: “Lại mờ rồi sao?”
Hai người chưa kịp dứt lời, Quý Tranh đã đứng dậy gác khẩu súng sang một bên. Bầu trời quang đãng không một gợn mây, bóng dáng anh lặng lẽ đứng giữa những rặng núi phía xa.
Anh quay đầu nhìn Khương Cách, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Quý Tranh mỉm cười nói với người phụ trách gì đó, rồi đặt súng xuống bước về phía này.
“Mắt lại mờ rồi.” Quý Tranh bước đến, nhìn Chương Đình rồi nói.
Thấy anh bước đến, Chương Đình điều chỉnh nét mặt, vỗ vỗ bả vai Quý Tranh, nói: “Rất khá, đã rất khá rồi.”
Đây là suy nghĩ thật lòng của ông, mặc dù mỗi lần Quý Tranh tiến bộ rất chậm, nhưng tóm lại anh vẫn đang tiến bộ. Chỉ cần có tiến bộ nghĩa là vẫn còn hi vọng.
Ba người Thẩm Văn cũng điều chỉnh cảm xúc, hấp tấp nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-tan-xuong-2/2631207/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.