Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, cơn giận của Khương Cách vẫn chưa tiêu tan. Cô đồng ý ở lại, không có nghĩa là cô không tức giận.

Tám giờ sáng, mặt trời đã lên cao, nắng ban mai chiếu vào phòng ăn nho nhỏ mà thanh tịnh. Khương Cách ngồi trên bàn ăn, trong tay cầm miếng bánh sandwich, cô quay đầu nhìn hoa lê ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời chiếu lên mặt cô, cô nhấm nháp miếng bánh, quai hàm hơi bạnh ra, mang theo vẻ hậm hực ương bướng, thật giống như một đứa trẻ đang cáu kỉnh.

Từ lúc thức dậy đến giờ, Khương Cách vẫn chưa nói với Quý Tranh lời nào.

Quý Tranh ngồi ở phía đối diện của bàn ăn, anh tựa người vào lưng ghế, đưa tay cầm hộp sữa rót cho Khương Cách một ly.

Hôm nay phải tham dự hôn lễ, Quý Tranh ăn vận rất chỉnh tề, áo sơ mi xám nhạt, quần tây đen. Bờ vai rộng vòng eo hẹp, dáng người cao đôi chân dài, tướng tuấn tú, bộ quần áo may đo vừa vặn càng tôn lên khí chất của anh, càng khiến người ta trầm trồ ngạc nhiên.

Tiếng rót sữa vang lên, Khương Cách giả vờ như không nghe thấy, cô vẫn không quay đầu sang nhìn anh. Đặt hộp sữa xuống, Quý Tranh xem đồng hồ rồi đưa mắt nhìn về phía Khương Cách.

“Tôi sắp phải đi rồi.” Giọng nói trầm thấp của anh vang vọng khắp phòng ăn.

Khương Cách ngừng nhai nuốt, cô vẫn không lên tiếng.

Trong mắt anh rõ vẻ cưng chiều mà bất đắc dĩ, Quý Tranh khẽ thở dài, sau đó đứng dậy bước đến ngồi xuống cạnh Khương Cách. Hai người ngồi gần kề nhau, Quý Tranh có thể thấy rõ những sợi lông tơ trên mặt Khương Cách bị ánh nắng chiếu lên.

“Không thèm để ý đến tôi à?” Quý Tranh kề sát người sau lưng Khương Cách, giọng nói trầm thấp mà êm ái của anh quanh quẩn bên tai cô.

Trong ánh nắng ban mai, hàng mi dài của Khương Cách khẽ rung lên, nhưng cô vẫn không chịu nói chuyện.

Phòng ăn yên tĩnh lại, gió xuân lướt qua cửa sổ mang đến mùi hoa lê thanh khiết. Quý Tranh tựa lưng vào ghế, Khương Cách vẫn đưa lưng về phía anh. Cô mặc áo tay dài và quần thể thao rộng rãi, khiến dáng người cô trông càng mảnh mai.

Đáy lòng Quý Tranh bỗng khô nóng một cách khó hiểu, anh mím chặt môi.

Từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng ăn.

Quý Tranh cầm điện thoại nhìn thoáng qua, là Thẩm Văn gọi đến. Quý Tranh nhận cuộc gọi, tiếng thúc giục của Thẩm Văn vang lên: “Đội trưởng, nhà anh cách xa nên phải đi sớm đấy, mười một giờ lễ cưới bắt đầu, anh đừng đến trễ.”

Quý Tranh trả lời: “Được.”

Thẩm Văn nghe thấy bầu không khí ở đầu bên kia quá yên tĩnh, không giống như đang lái xe, cậu ta kêu lên thất thanh: “Trời, đội trưởng, chẳng lẽ anh còn chưa đi nữa à?”

Lý Khả và Nghê Ngạn cũng kêu lên: “Đến mau đi đội trưởng! Mọi người đều đang chờ anh đấy.”

Quý Tranh đáp một tiếng rồi cúp điện thoại. Anh nhìn đồng hồ, đã tám giờ bốn mươi lăm. Lái xe từ đây đến quân khu Nam Thành cũng mất hai tiếng, nếu không đi ngay chắc chắn sẽ bị muộn.

Quý Tranh ngước mắt nhìn Khương Cách, anh đứng dậy rồi nói: “Tôi đã nấu cơm trưa cho em, trưa nhớ hâm cơm lại trong lò vi sóng rồi ăn.”

Nói đoạn, Quý Tranh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tôi sẽ trở về sớm thôi.”

Hôm nay trời vẫn nắng đẹp, bên ngoài cảnh xuân tươi tốt, là một ngày rất thích hợp để đi dạo chơi, nếu hôm nay không phải đi tham dự hôn lễ, anh sẽ dẫn Khương Cách đi ra ngoài chơi.

Cô có rất ít ngày nghỉ, cho dù có ngày nghỉ cô vẫn sẽ ở nhà, hoặc đến tiểu khu Sơn Diêu thăm Khương Đồng. Lần này cô dành hai ngày ở bên anh, anh lại đi tham dự hôn lễ mất nửa ngày, cô tức giận cũng đúng.

Quý Tranh không muốn để Khương Cách ở nhà một mình, nhưng anh không còn cách nào khác. Hôn lễ lần này ngoại trừ người trong đội lính đặc chủng còn có người thân và bạn bè của cô dâu, Khương Cách là người của công chúng, đến hôn lễ sẽ khiến mọi người xôn xao. Kỷ luật trong quân đội nghiêm ngặt, không cho phép chuyện này xảy ra.

Quý Tranh bước ra khỏi ngõ hẻm rồi lên xe, xe lăn bánh chạy về hướng quốc lộ Nam Bắc. Quý Tranh nhìn vào gương chiếu hậu, trước ngõ hẻm không một bóng người, Khương Cách không ra tiễn anh.

Lúc Quý Tranh đến nơi, hôn lễ đã sắp bắt đầu, khách khứa trong lễ đường đã vào chỗ. Dáng người Quý Tranh cao lớn, tướng mạo xuất chúng, Cao Viễn vừa nhìn đã thấy anh.

“A Tranh!” Giọng nói sang sảng của Cao Viễn vang lên. Tham gia hôn lễ lần này còn có lính đặc chủng từ những trung đội khác, vừa nghe Cao Viễn gọi, mọi người nhao nhao nhìn sang.

Cái tên Quý Tranh đã vang dội trong đội lính đặc công Nam Thành từ sáu năm trước. Ai ai cũng biết Quý Tranh, ban đầu là vì ông nội anh là vị tướng Quý Hiển, về sau thì là vì vô số những chiến công vẻ vang mà anh đã đoạt được.

Nửa năm trước Quý Tranh xảy ra chuyện, việc này phần lớn mọi người trong đội lính đặc chủng đều biết, nhưng ít ai biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết nửa năm nay Quý Tranh đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Cao Viễn thấy Quý Tranh tới bèn vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh mình nói: “Ngồi cùng bàn với tôi này.”

Đây là bàn của lãnh đạo, ngoại trừ Cao Viễn còn có vài trung đội trưởng khác. Quý Tranh chào hỏi bọn họ, rồi nhìn về phía Thẩm Văn và Nghê Ngạn ở bàn bên cạnh, cười cười nói: “Tôi ngồi với bọn Thẩm Văn là được.”

Quý Tranh là trung đội trưởng trung đội ba của đội lính đặc chủng, cũng là đội trưởng của bọn Nghê Ngạn, bọn họ đã kề vai chiến đấu hai ba năm, tình cảm cũng khăng khít. Hôm qua mặc dù đã gặp nhau tại sân huấn luyện nhưng Quý Tranh chỉ ăn trưa cùng bọn họ, thời gian còn lại bọn họ phải huấn luyện, cũng không thể trò chuyện với nhau.

Nghĩ thế, Cao Viễn gật đầu đồng ý. Vừa thấy Cao Viễn gật đầu, Thẩm Văn và Nghê Ngạn lập tức nhường vị trí ở giữa, lễ phép mời Quý Tranh ngồi vào bàn bọn họ.

Mọi người trên bàn đều là lính của Quý Tranh, tính tình anh điềm đạm dễ gần, mọi người ai cũng thân thiết với anh.

Quý Tranh vừa ngồi xuống, Thẩm Văn đã thở dài hỏi: “Đội trưởng, anh bận việc gì trong nhà sao? Tại sao bây giờ mới đến?”

Quý Tranh là người rất có quy tắc, từ trước đến nay anh luôn đến sớm, chưa bao giờ đến trễ.

Lý Khả ngồi bên cạnh nói: “Đội trưởng ở một mình mà phải không?”

Nghê Ngạn cười khà khà, mập mờ nói: “Cái tên lính quèn như mày, làm sao mày biết đội trưởng ở một mình, biết đâu đội trưởng giấu người đẹp trong nhà thì sao?”

Mọi người trên bàn đều ồ lên thật to, ồn ào nói: “Đội trưởng, có chị dâu thì giấu làm gì, dẫn đến cho bọn em gặp đi chứ.”

Bọn họ ầm ĩ đến mức lãnh đạo ở bàn bên cạnh cũng nhìn sang, Quý Tranh vuốt điện thoại rồi thoải mái nhìn đám lính của mình, ánh mắt sắc bén như dao: “Ồn ào cái gì? Tưởng tôi không có mặt trong đội thì không phạt các cậu chạy phụ trọng được à?”

Cả đám sợ đến mức không dám hó hé nữa, mọi người lập tức chuyển đề tài sang đối tượng kết hôn hôm nay.

Hôn lễ đã sắp bắt đầu, các phù dâu đã vào vị trí, Thẩm Văn nhìn mấy cô gái ấy, mơ màng nói: “Chờ hôn lễ kết thúc, bảo vợ Nguyễn Cung giới thiệu mấy phù dâu này với chúng ta đi. Chúng ta có nhiều người như vậy, tha hồ cho các cô ấy chọn, các cô ấy ưng ý ai có thể mang người đó đi luôn, vậy là có thể thanh lý một tên độc thân.”

Nghê Ngạn nhìn Thẩm Văn, phá tan giấc mộng đẹp của anh ta: “Nếu để bọn họ chọn thì xác định là cậu không có cơ hội, chắc chắn bọn họ đều sẽ chọn đội trưởng của chúng ta.”

Nghê Ngạn vừa dứt lời, Thẩm Văn lập tức nhìn sang Quý Tranh, hôm nay anh mặc bộ âu phục đơn giản, khí chất ôn hòa lịch sự, đường nét khuôn mặt sắc sảo, hoàn toàn áp đảo bọn họ. Thẩm Văn uất ức thở dài: “Cũng đúng, so nhan sắc đội trưởng chưa bao giờ thua.”

“So chiến công cũng chưa bao giờ thua.” Lý Khả bổ sung.

“So gia thế cũng chưa bao giờ thua.” Nghê Ngạn nói thêm.

Bị đâm hai nhát như thế, Thẩm Văn suýt chút nữa thì tức chết, cậu ta nghĩ đến lời vừa nãy của Quý Tranh, sáp lại gần Nghê Ngạn và Lý Khả thầm thì: “Nhưng mà tao cảm thấy đội trưởng khang khác thật, từ lúc ngồi xuống đến giờ cứ nhìn chăm chăm vào điện thoại. Còn nữa lúc nãy chúng ta hỏi đội trưởng có giấu người đẹp trong nhà không, anh ấy cũng không phủ nhận.”

Nghê Ngạn và Lý Khả ngạc nhiên tột độ, hai người nhìn về phía Quý Tranh với vẻ mặt hóng hớt.

Bọn họ vừa nhìn sang, Quý Tranh đã nhận ra được, nhưng anh lại không để ý. Sự chú ý của anh hiện tại không nằm ở đây, ngón tay dài gõ trên màn hình, trong khung chat, Khương Cách vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh.

Từ lúc vào lễ đường đến giờ, Quý Tranh đã gửi hai tin nhắn cho Khương Cách, nhưng Khương Cách vẫn chưa trả lời. Nghĩ đến bóng lưng lẻ loi của Khương Cách lúc anh rời đi, Quý Tranh ngước mắt nhìn quanh lễ đường, trong lòng bỗng nóng ran, anh gửi tiếp một tin nhắn.

Quý Tranh: Khương Cách, trả lời tin nhắn, tôi phải biết em đang an toàn.

Tin nhắn vừa gửi đi không bao lâu, trong khung chat wechat hiện lên tin nhắn trả lời. Cô chỉ gửi một tấm hình tới, là cơm trưa mà anh đã chuẩn bị cho cô từ buổi sáng. Phần cơm tỏa hơi nóng dưới ánh mặt trời, cô nghe lời anh dặn hâm nóng cơm bằng lò vi sóng.

Lời anh nói cô đều nghe theo, chỉ là cô không vui nên mới phớt lờ anh.

Nhìn tấm ảnh trong khung chat, yết hầu Quý Tranh khẽ động, đáy lòng bỗng ngứa ngáy.

Hôn lễ náo nhiệt bắt đầu, cô dâu chú rể vừa bước ra, mọi người lập tức vui mừng reo lên. Nguyễn Cung mặc quân phục nắm tay cô dâu xinh đẹp của mình, hai người đứng bên nhau mỉm cười hạnh phúc.

Hôn lễ luôn thiêng liêng mà trang trọng, Quý Tranh gõ ngón tay trên màn hình điện thoại, dần dần hòa nhập vào bầu không khí náo nhiệt của hôn lễ.

Hôn lễ kéo dài nửa tiếng, kết thúc nghi lễ, cô dâu chú rể đi mời rượu. Đã hơn nửa năm Nguyễn Cung chưa gặp Quý Tranh, vừa mời rượu ở bàn Cao Viễn xong, anh ta đã lập tức tiến đến bàn Quý Tranh. Trước khi anh ta kịp bước đến, Quý Tranh đã đứng lên khỏi ghế, Nguyễn Cung ôm chặt lấy anh, Quý Tranh mỉm cười vỗ lưng anh ta nói: “Chúc mừng.”

Nguyễn Cung là một tên kiêu bính đúng nghĩa, vẻ ngoài bặm trợn, tính tình ngang ngược, là kiểu người thà bị gãy chứ không chịu cong. Anh ấy được tuyển chọn từ binh chủng thiết giáp vào đội lính đặc công, đã vào quân đội trước Quý Tranh hai năm. Lúc mới vào đội lính đặc công, Nguyễn Cung rất xem thường xuất thân là quân nhân đời thứ ba của Quý Tranh, nhưng sau một tháng huấn luyện, anh ta đã phải nhìn người lính ôn hòa mà kiên cường này bằng ánh mắt khác.

Người tài luôn có cùng chí hướng, về sau hai người đã trở thành bạn bè thân thiết.

Tên thanh niên bồng bột trước kia hiện tại đang đứng bên cô dâu xinh đẹp của mình, sự ngang ngược đều đã biến thành vẻ dịu dàng. Quý Tranh dường như có thể nhìn thấy những năm tháng tốt đẹp sau này trong mắt anh ấy.

Nguyễn Cung bật cười hào sảng, vỗ vai Quý Tranh nói: “Mày cũng phải nhanh lên đấy.”

Quý Tranh khẽ bật cười: “Đang cố gắng.”

Hôm nay là ngày vui, không thể nào không uống rượu, nhưng cả bàn Quý Tranh đều bưng nước trà, Nguyễn Cung tức giận nói với Thẩm Văn: “Đám bọn bây đúng là chẳng có thành ý gì cả.”

Nguyễn Cung là đàn ông phương Bắc, cũng là đồng hương của Thẩm Văn, người ở quê bọn họ tính tình phóng khoáng hào sảng, uống rượu phải tính theo chai. Thẩm Văn bị anh ta đấm một phát thì “a” lên một tiếng rồi nói: “Chú rể kết hôn xong thì được động phòng hoa chúc, mấy đứa nhóc đáng thương bọn em buổi chiều còn phải huấn luyện đấy ạ.”

Nguyễn Cung tiếc nuối: “Không uống được à?”

Lịch trình huấn luyện của bộ đội đặc chủng nghiêm ngặt, dù hôm nay đi tham dự hôn lễ nhưng bọn họ chỉ được nghỉ nửa ngày, uống rượu vào sẽ ảnh hưởng đến việc huấn luyện, nhưng không uống thì lại không có thành ý. Quý Tranh đặt nước trà xuống, bưng ly rượu lên nói: “Để tôi uống.”

Vợ chồng Nguyễn Cung là đồng hương, hai người quen nhau lúc Nguyễn Cung ngồi xe lửa về thăm nhà. Cô ấy cũng biết đôi chút về người bạn này của Nguyễn Cung, mỗi khi xem ảnh chụp của Nguyễn Cung trong quân đội, Quý Tranh luôn là người có ngoại hình nổi bật nhất.

Bây giờ nhìn thấy người thật, quả nhiên còn anh tuấn hơn cả ảnh chụp.

Uống rượu xong, cô dâu nhìn Quý Tranh nói: “Không biết đội trưởng Quý đã có bạn gái chưa, mấy phù dâu đều là bạn thân của tôi, bọn họ cứ hỏi tôi cách liên lạc với anh.”

Quý Tranh thay mọi người uống ba ly rượu, sau khi uống xong vẻ mặt anh vẫn ôn hòa như trước, đôi mắt đen vẫn thanh tĩnh, dường như không bị ảnh hưởng bởi rượu chút nào.

Cô dâu vừa hỏi, mọi người trên bàn lập tức trở nên nhốn nháo, Quý Tranh bỗng thất thần, anh nhớ lại tờ giấy bị Khương Cách xé toang vào lần đầu tiên hai người đến quán bar cùng nhau.

“Không được rồi.” Quý Tranh ngước mắt, lịch sự mỉm cười: “Thật xin lỗi.”

Tính cách Quý Tranh ôn hòa nho nhã, theo phép lịch sự, anh sẽ hiếm khi từ chối yêu cầu của người khác. Mà khi một người đàn ông như anh đã kiên quyết cự tuyệt, sức hấp dẫn càng tăng lên gấp bội.

Nghe Quý Tranh trả lời, cô dâu đã hiểu rõ, bèn gật đầu cười nói: “Không sao, thì ra đội trưởng Quý đã có người trong lòng.”

Mọi người trên bàn nghe cô dâu nói như thế thì lập tức sôi trào, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Quý Tranh bằng ánh mắt sáng rực, rất muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.

Vậy thì, lý do sáng nay đội trưởng đến trễ thật sự là vì có người đẹp trong nhà sao?

Có điều chuyện này cũng đúng thôi, một người đẹp trai tuấn tú, tiền đồ rộng mở, gia thế lừng lẫy như đội trưởng, làm sao mà không có phụ nữ theo đuổi được.

Không biết phụ nữ như thế nào mới xứng đôi với đội trưởng.

Tiếng rầm rì bàn tán vang lên khắp bàn, nhưng không ai dám lớn tiếng. Nhìn Quý Tranh đang lặng lẽ xem điện thoại, Thẩm Văn nói với Lý Khả và Nghê Ngạn: “Nhìn đi nhìn đi, tao nói rồi mà, chắc chắn là có gì đó.”

Nghê Ngạn nói: “Mày nói xem chị dâu của tao sẽ như thế nào?”

Thẩm Văn trả lời: “Chắc chắn rất xinh đẹp!”

Lý Khả tiếp lời: “Tao thấy chắc đội trưởng sẽ thích kiểu phụ nữ dịu dàng hiền thục, vợ hiền mẹ đảm, mong manh như chim non nép vào người. Phụ nữ xinh đẹp thường rất đỏng đảnh, cả ngày phải dỗ dành, sai một ly một tí cũng giận dỗi, đội trưởng không phải người nông cạn như vậy.”

Nghê Ngạn và Thẩm Văn suy tư một lát, sau đó gật đầu đồng ý: “Cũng đúng.”

Trong lúc ba người xì xào bàn tán, Lý Khả ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Quý Tranh. Cậu ta sợ đến mức thòng tim, không biết Quý Tranh đã nghe được bao nhiêu, Lý Khả chột dạ kêu: “Đội trưởng.”

Trong khung chat, Quý Tranh gửi một tin nhắn, Khương Cách vẫn không trả lời. Anh nhìn Lý Khả, bỗng nhiên bật cười nói: “Anh đúng là người nông cạn như vậy.”

Thẩm Văn, Nghê Ngạn, Lý Khả: “Hả?”

Một giờ chiều, hôn lễ kết thúc, Cao Viễn nhìn Quý Tranh lắc đầu cười: “Trung đội trưởng của các cậu uống say rồi.”

Ở cùng với Quý Tranh lâu như vậy, mọi người đều biết anh không uống rượu, thế nên cũng không ai biết tửu lượng của anh. Sau khi uống rượu vào, Quý Tranh vẫn ngồi thẳng tắp như trước, vẻ mặt vẫn ôn hòa. Nhưng nhìn kỹ lại sẽ phát hiện anh im lặng một cách bất thường.

Thẩm Văn phất phất tay trước mặt Quý Tranh, Quý Tranh ngước mắt nhìn, ánh mắt sắc bén như chim ưng. Thẩm Văn giật mình hỏi Cao Viễn: “Anh ấy say thật ạ?”

Cao Viễn không kịp đưa tay ngăn lại, ông nói: “Cậu cẩn thận một chút, lúc say trông cậu ta im lặng như thế thôi, nhưng thật ra rất đáng sợ, phản ứng nhạy bén vô cùng. Thôi được rồi, Thẩm Văn cậu đưa trung đội trưởng của cậu về ký túc xá nghỉ ngơi đi, đồ đạc của cậu ta còn ở đấy, để cậu ta ngủ một giấc tỉnh rượu rồi về.”

Thẩm Văn gật đầu lia lịa: “Vâng vâng ạ.”

Cậu ta vừa nhận lời, Quý Tranh bỗng nhiên lên tiếng: “Đưa anh về nhà đi.”

Thẩm Văn nhận nhiệm vụ, cầm chìa khóa đưa Quý Tranh lên xe. Ngồi vào ghế lái xong, cậu ta liếc mắt nhìn Quý Tranh đang ngồi bên cạnh. Quý Tranh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng là rượu đã ngấm, phải ngồi xe hai tiếng trong trạng thái này sẽ rất khó chịu.

Thẩm Văn hơi lo lắng, bèn khuyên: “Đội trưởng, nếu không anh ở lại nghỉ ngơi nhé.”

Cơ thể Quý Tranh đã nóng rực, anh hơi ngước đầu, đưa tay mở hai cúc áo trên cổ áo sơ mi. Gió xuân se lạnh thổi qua yết hầu anh, anh bỗng nhớ lại lần Khương Cách cắn mình.

Đôi mắt Quý Tranh ngấn nước, anh nhìn thẳng về phía trước, khẽ nói: “Anh phải về.”

Sau khi gửi cho anh một tấm ảnh, Khương Cách không trả lời tin nhắn nào của anh nữa. Cô đã giận dỗi cả ngày, nếu anh về trễ, cô sẽ càng không vui.

Nếu Quý Tranh nhất định phải về, Thẩm Văn cũng không hỏi nhiều nữa. Quý Tranh uống say như vậy vẫn muốn trở về, nói không chừng trong nhà anh thật sự có chuyện gì. Nghĩ đến đây, Thẩm Văn bỗng ngộ ra.

Phải rồi, lần này đi cậu ta còn có thể nhìn xem đội trưởng có giấu người đẹp trong nhà thật không!

Quý Tranh rất ít khi uống rượu, rượu khiến cho người ta buông thả mà nhạy cảm. Sau khi uống rượu, mặc dù anh có thể giữ đầu óc tỉnh táo, nhưng trong cơ thể anh đã nhộn nhạo cả lên. Cả người khô nóng, anh đành mở cửa xe cho gió bên ngoài lùa vào, Quý Tranh nhìn cây ngô đồng ven đường vụt qua bên cửa sổ, cuối cùng, xe lăn bánh vào con đường quen thuộc.

Đây là con đường lớn tiếp nối với con hẻm dẫn vào nhà Quý Tranh, cuối đường là con chợ mà anh và Khương Cách cùng đi mua thức ăn. Ba giờ chiều, trên con đường không một bóng người, chỉ có mấy con chim đang nhảy nhót trên cột điện.

Ánh nắng ngày xuân trong lành, mang theo cảm giác quyến luyến lười nhác, từ lúc xe rẽ vào con đường, Quý Tranh đã nheo mắt nhìn về phía đầu ngõ hẻm.

Anh mắc chướng ngại tâm lý, mỗi khi nhắm xa, anh sẽ không thể nào thấy rõ, huống chi là bây giờ anh đã uống say.

Thế nhưng vào lúc ấy, anh lại nhìn thấy Khương Cách vô cùng rõ ràng.

Buổi chiều ngày xuân, gió se se lạnh, cô mang mũ tai bèo và khẩu trang, trên người là quần áo dài rộng rãi, cô lặng lẽ ngồi xổm ở đầu hẻm, ánh mắt dõi về phía anh trở về, dưới vành nón, đôi mắt hoa đào màu nâu ấy vô cùng rõ ràng.

Từ lúc Quý Tranh lên xe, anh vẫn im lặng không nói lời nào, Thẩm Văn tưởng rằng anh đã ngủ mất. Nhưng xe vừa rẽ vào con đường, Quý Tranh lại đột ngột nói: “Dừng xe.”

“Hả?” Thẩm Văn sững người, nhưng vẫn nhanh chóng dừng xe lại.

Cậu ta vừa dừng xe, Quý Tranh lập tức mở cửa bước xuống.

Thẩm Văn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu ta gọi một tiếng đội trưởng, nhưng chưa kịp lên tiếng Quý Tranh đã chạy đi mất.

Mà lúc anh chạy đến, cô gái đang ngồi xổm ở đó dường như cũng kịp nhận ra, cô vội đứng dậy xoay người chạy vào con hẻm.

Lúc đứng lên, Khương Cách còn hơi lảo đảo, cô ngồi xổm quá lâu nên chân đã tê rần, ánh mặt trời buổi trưa quá gay gắt, cô bị choáng đến mức lúc Quý Tranh chạy đến, cô cũng không kịp phản ứng.

Vừa nhìn thấy Quý Tranh, Khương Cách vô thức xoay người chạy vào nhà. Cô không muốn để Quý Tranh biết cô đang đợi anh, rõ ràng cô vẫn đang giận anh mà.

Khương Cách chạy rất nhanh, gió mát vụt qua bên tai, hơi thở cô trở nên gấp gáp. Cô chỉ mới chạy được nửa quãng đường, cả người đã đột ngột bị kéo giật lại.

“A!” Cánh tay anh mạnh mẽ ôm lấy cô, giống như tư thế lúc cô ném bóng ở sân bóng rổ. Lúc bị anh ôm lấy, vạt áo của cô hơi nhấc lên, cánh tay của Quý Tranh chạm vào da cô. Bàn tay nóng rực của anh như châm lửa trên cơ thể của Khương Cách.

Cửa sân bị mở ra, cả người Khương Cách bị anh đè lên tường. Trống ngực cô như vang vọng bên tai, trong lúc giãy giụa, cô ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh.

Cô gái trong lồng ngực vẫn đang vùng vẫy, nhưng sức lực cô rất yếu, dù cô có giương nanh múa vuốt đến đâu thì anh vẫn có thể dễ dàng khống chế được cô. Cơ thể cô yêu kiều mềm mại, hơi thở dồn dập mà ấm nóng, trong lúc cô bị anh áp lên tường, chiếc mũ tai bèo đã rơi xuống đất, mái tóc dài của cô lập tức buông xõa.

Giữa mái tóc đen nhánh, làn da cô trắng ngần mịn màng, mùi lê nồng nàn lan tỏa, yết hầu Quý Tranh trượt lên xuống, anh cúi đầu cắn cô.

Môi lưỡi Quý Tranh nóng rực như lửa, hàm răng anh cắn lấy vành tai cô như đang trừng phạt, đầu lưỡi mềm mại cọ qua da thịt, vành tai cô trở nên nóng hổi.

Cả người Khương Cách cứng đờ, giọng nói trong cơn say của anh khàn khàn mà gợi cảm, hơi thở nóng bỏng tiến vào tai cô, chất giọng mê hoặc lòng người của anh vang lên.

“Tiểu Lê Tử.”

“Rõ ràng em đang đợi tôi, tại sao nhìn thấy tôi lại chạy? Hửm?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.