Ngày Khương Cách đi Ý, Quý Tranh đến sân bay tiễn cô.
Khu kiểm an tấp nập người qua lại, tầm mắt bị cản trở, Khương Cách đứng đó, nhân viên kiểm an quét người cô. Sau khi xong, Khương Cách ra khỏi khu kiểm an rồi ngoái đầu lại nhìn về phía cửa.
Không còn thấy gì nữa.
Tiếng “tít tít” của thiết bị điện tử vang lên trong khu kiểm an, mọi tiếng động phai dần đi. Sân bay yên tĩnh mà trống trải, nên vai cô còn lưu lại xúc cảm từ lòng bàn tay Quý Tranh khi anh dẫn cô băng qua dòng người, cô như cái xác vô hồn, trái tim trĩu nặng trong lồng ngực.
Khương Cách ngẩn ngơ đứng đó, nhân viên khẽ nhắc nhở một câu, Tiểu Bàng gọi: “Khương Gia?”
Bầu không khí trong sân bay sực mùi máy móc lạnh lẽo, Khương Cách hoàn hồn, cô dời mắt đi, đeo kính râm lên rồi nói: “Đi thôi.”
Cô phải xa Quý Tranh năm ngày, hôm nay là ngày đầu tiên. Từ lúc không được nhìn thấy anh, thời gian bỗng trôi qua thật chậm.
Trên tay Khương Cách là vé máy bay hạng nhất, Lý Nam và Tiểu Bàng cũng ngồi cùng cô. Sau khi được tiếp viên hàng không dẫn vào khoang hạng nhất, một giọng nữ quen thuộc vang lên.
“Anh à, chẳng phải lần nào ra nước ngoài anh cũng dùng máy bay riêng sao? Sao lần này lại không dùng?” Lâm Văn Dao cầm túi xoài sấy, ngồi ở ghế phía trước Bạch Tông Quân.
Bên cạnh Bạch Tông Quân là Lý Tư Tân, hôm nay Tiểu Bạch tổng mặc áo khoác da. Anh ta vốn trẻ tuổi, làn da trắng trẻo. Lần này khoang hạng nhất đã được minh tinh của Truyền thông Nhĩ Gia bao trọn. Ngồi giữa rừng minh tinh, Tiểu Bạch tổng lại không kém sắc chút nào.
Trên tay cầm tạp chí, Bạch Tông Quân hơi nhướng mí mắt, lật sang một trang mới, nói: “Tư Tân nói phải khiêm tốn một chút.”
Lý Tư Tân được nhãn hiệu mời tham dự, cô ta mặc trang phục từ bộ sưu tập mới của nhãn hiệu Y, áo sơ mi phối cùng quần tây, trông vừa gọn gàng, sành điệu vừa lạnh lùng. Trong lúc Bạch Tông Quân nói chuyện, cô ta chỉ liếc mắt nhìn anh ta. Bạch Tông Quân nhìn đuôi mắt xếch của cô ta, bật cười nói: “Anh rất thích ngồi khoang hạng nhất.”
Mấy minh tinh trong công ty ngồi xung quanh ồ lên trêu chọc, Lâm Văn Dao lầm bầm: “Biết thế em đã không hỏi, hỏi rồi lại bị hai người khoe tình cảm.”
Lâm Văn Dao lắc đầu cầm xoài sấy ăn tiếp, vừa ngước mắt lên thì thấy Khương Cách phía đối diện. Cô mặc chiếc váy đen, đôi chân dài thẳng tắp, làn da trắng ngần. Chiếc kính râm đen gác trên sống mũi cao, đôi môi đỏ rực đầy đặn mà căng mọng.
Khí chất của Khương Cách luôn vô cùng áp đảo, cô bước đến mang theo mùi lê ngọt lịm, bầu không khí trong khoang hạng nhất cũng lạnh đi.
Chỉ cần Khương Cách đứng trước mặt, Lâm Văn Dao sẽ gục ngã không gượng dậy nổi, cô nàng mãi mãi là fan cuồng của Khương Cách.
Hai mắt Lâm Văn Dao sáng rực lên, khua tay múa chân gọi: “Chị Cách Cách!”
Lý Tư Tân liếc mắt nhìn Bạch Tông Quân, anh ta đang cúi đầu, đôi mắt hẹp dài nhìn tạp chí trên tay, chẳng hề mảy may quan tâm. Lý Tư Tân dời mắt đi rồi quay đầu nhìn về phía Khương Cách.
Chỗ ngồi của Khương Cách gần cửa sổ, bên cạnh là Lâm Văn Dao. Tiểu Bàng và Lý Nam ở sau lưng đang chào hỏi Lâm Văn Dao, hai người họ ngước mắt nhìn thấy Lý Tư Tân ngồi bên cạnh thì hơi sững sờ, bèn nhìn sang Khương Cách. Dường như Khương Cách không hề nhìn thấy bọn họ, từ lúc rời khỏi khu kiểm an, cảm xúc của cô đã tuột dốc không phanh. Sau khi ngồi xuống cạnh Lâm Văn Dao, cô gỡ kính râm, đôi mắt nâu hoàn toàn tĩnh lặng.
Khoang hạng nhất lập tức im phăng phắc, mọi người đã nghe phong thanh ân oán giữa Lý Tư Tân và Khương Cách. Không cần nhắc đến mấy chuyện khác, chỉ việc chọn diễn viên cho bộ phim Xích Hồng mới đây, người ngoài như Lý Tư Tân lại ngang nhiên cướp miếng thịt béo bở này từ Khương Cách, vậy đã đủ để hai bên cắn xé nhau ầm ĩ.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai ai cũng liếc mắt về phía Bạch Tông Quân. Vẻ mặt Tiểu Bạch tổng vẫn như trước, khuỷu tay gác lên thành ghế, nơi ống tay áo có thể nhìn thấy đường cong mạnh mẽ, anh ta cúi đầu đọc tạp chí, giống như không hề nhìn thấy Khương Cách đến. Trong không gian yên tĩnh, mọi người tự giác dời mắt để tránh bị vướng vào thị phi.
Khoang hạng nhất quá mức yên tĩnh, Lâm Văn Dao ôm khư khư túi xoài sấy, nhìn Lý Tư Tân, rồi lại nhìn Khương Cách. Bên cạnh thoang thoảng mùi xoài chua ngọt, Khương Cách liếc mắt nhìn sang, Lâm Văn Dao ngọt ngào mỉm cười với cô, Khương Cách nói: “Dạo này em lại béo lên rồi đấy.”
Khương Cách chỉ có hai trạng thái, một là không nói lời nào, hai là nói mấy lời như vậy, cộng thêm ngữ khí lạnh lùng cứng rắn, Lâm Văn Dao sợ run. Cô nàng để túi xoài sấy xuống, lí nhí giải thích: “Em ăn ít lắm.”
Lý Tư Tân nhìn thoáng qua Lâm Văn Dao, lên tiếng: “Em ấy còn nhỏ, thích ăn mấy thứ quà vặt cũng là chuyện bình thường, ăn một chút cũng không sao.”
Khương Cách giương mắt nói: “Vậy cô ăn đi.”
Bầu không khí như đông cứng lại, ánh mắt Lý Tư Tân tối đi, lạnh lùng nói: “Tôi không thích ăn xoài lắm.”
Hai người vừa lên tiếng, bầu không khí trong khoang hạng nhất càng trở nên căng thẳng hơn, Lâm Văn Dao không ngờ rằng mình sẽ lâm vào tình huống khó xử như thế này, bây giờ cô nàng nói gì cũng không đúng.
Bầu không khí xung quanh không mảy may ảnh hưởng đến Khương Cách, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến Lý Tư Tân. Khoang máy bay yên tĩnh lại, tiếp viên hàng không nhắc nhở hành khách thắt dây an toàn. Máy bay cất cánh, cơn rung lắc và tiếng động cơ như kéo căng dây thần kinh của cô. Cảnh vật biến mất khỏi tầm mắt, sắc mặt Khương Cách lạnh lùng, cơ thể cứng đờ.
Máy bay đã cất cánh, cô càng lúc càng cách xa Quý Tranh.
Chuyến bay mười mấy tiếng kết thúc, đến Milan đã là một giờ chiều. Trong sân bay, báo chí trong và ngoài nước đã chực chờ sẵn. Vô số ống kính chĩa về phía họ, tiếng lách tách liên tục vang lên. Ngoài báo chí ra còn có nhiếp ảnh gia từ phòng làm việc của các nghệ sĩ.
Đây không phải lần đầu tiên Khương Cách đến Milan, sân bay nước ngoài hỗn loạn, thần kinh Khương Cách căng ra như sắp đứt phăng. Cô phối hợp với nhiếp ảnh gia chụp vài tấm hình, Lý Nam liên hệ với nhân viên phụ trách tiếp đón Khương Cách từ nhãn hiệu C, sau đó cô lên xe đi đến studio.
Chiều hôm nay vừa đáp xuống Milan, Khương Cách đã tất bật bận rộn. Thân là người đại diện, Khương Cách phải chụp hình với sản phẩm mới của nhãn hiệu C, sau đó tham gia quảng cáo để tăng danh tiếng cho sản phẩm trước khi show diễn thời trang bắt đầu.
Đường phố Milan nghiễm nhiên trở thành studio chụp ảnh, những nhãn hiệu nổi tiếng thường có khá nhiều người đại diện, nhãn hiệu muốn tập hợp vài người mẫu và những người đại diện lại cùng nhau để quay quảng cáo, mất khá nhiều thời gian. Đến lúc quay xong đã là năm giờ chiều.
Sau khi kết thúc, Khương Cách không thay đồ và tẩy trang, cô được đưa đến khách sạn mà nhãn hiệu đã chuẩn bị từ trước.
Đây là khách sạn xa hoa bậc nhất Milan, khách sạn là một tòa kiến trúc cổ kính, mang đậm nét trữ tình của Ý. Khách sạn yên tĩnh, tiếng bước chân qua lại hòa lẫn với tiếng nói chuyện màn cung cách tao nhã mà cao quý.
Khương Cách đứng trong đại sảnh chờ Lý Nam làm thủ tục nhận phòng. Hoàng hôn ở Milan rất đẹp, bên ngoài tòa kiến trúc Gothic là bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa, những áng mây trắng trôi bồng bềnh, nắng chiều phủ lên ngọn tháp của tòa nhà, xuyên qua lớp kính, ánh nắng bị phân tán thành tia nhỏ, chiếu lên mặt sàn và trên người Khương Cách. Cô vẫn chưa thay bộ lễ phục, bờ vai gầy gò để trần, ánh nắng khiến làn da cô như trong suốt.
Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời, cần cổ thon dài, xương quai xanh gợi cảm, dáng người mảnh khảnh. Tóc cô được vấn lên, ánh nắng phủ lên đường nét tinh tế trên khuôn mặt cô, giống như đang phủ một vầng hào quang lên cả cơ thể cô.
Vẻ đẹp của Khương Cách kiêu căng mà ngạo nghễ, dù chỉ vô tình liếc mắt nhìn, người ta cũng không thể nào dời mắt khỏi cô.
Lý Tư Tân nhìn theo Bạch Tông Quân. Khương Cách đứng đó, khí chất lạnh lùng, ánh nắng ấm áp cũng không thể hòa tan được hơi lạnh trong mắt cô. Trên người cô mang một vẻ đẹp lãnh tĩnh mà quyến rũ.
Bạch Tông Quân dời mắt đi, quay người bước về phía thang máy. Vừa định cất bước, Lý Tư Tân lại buông cánh tay anh ta ra, nói: “Lúc trên máy bay em gây chuyện làm Khương Cách không vui, để em đi xin lỗi.”
Ánh mắt Bạch Tông Quân nhìn xuyên qua cô ta, hướng về phía Khương Cách, sau đó lại quay đầu nhìn thang máy, giọng điệu biếng nhác: “Không cần đâu.”
“Đây là chuyện giữa em và cô ấy.” Lý Tư Tân lạnh nhạt trả lời, rồi sải bước về phía Khương Cách.
Cả buổi chiều, Khương Cách loay hoay tạo dáng theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, hiện tại cả người đã cứng đờ. Tinh thần của cô cũng không tốt, đầu óc căng thẳng, mọi dây thần kinh đều co rút đau đớn.
Cô đang an tĩnh đợi trở về phòng thì bỗng nhiên bên cạnh xuất hiện một người, hàng mi dài của Khương Cách rung lên, đôi mắt màu nâu nhạt liếc sang, giữa hai đầu lông mày dần hiện lên vẻ tức giận.
Lý Tư Tân dừng lại bên cạnh Khương Cách, nhìn vẻ mặt cứng đờ của cô, cô ta mỉm cười nói: “Nghe nói cô đi thử vai cho bộ phim của đạo diễn Hoàng Ánh, lợi hại thật đấy, tôi cũng muốn thử sức, nhưng đạo diễn Hoàng Ánh lại không cho tôi cơ hội.”
Giọng cô ta dịu dàng, nhưng lại pha lẫn với tiếng cười châm chọc, nghe có phần chói tai.
Khương Cách mím chặt đôi môi đỏ, liếc mắt nhìn Lý Tư Tân. Lý Tư Tân thoải mái đón nhận ánh mắt của cô, nụ cười trên môi càng thêm xán lạn.
“Kết quả thử vai thế nào? Nếu nhận được vai, chắc sẽ giành được nhiều giải thưởng lắm nhỉ.” Lý Tư Tân đưa tay ra rồi nói: “Gửi lời chúc mừng sớm cho cô.”
Trong lúc đó, Lý Nam và Tiểu Bàng cũng đi sang. Lời này của Lý Tư Tân rõ ràng là đang khiêu khích Khương Cách, bởi vì cô ta biết Khương Cách thử vai thất bại.
Lý Nam vẫn kiềm chế được, còn Tiểu Bàng đã giận run người. Cô nàng bất chấp việc Lý Tư Tân là minh tinh nổi tiếng, giận đùng đùng nói: “Lý Tư Tân, cô định làm gì?”
Mặc dù bọn họ đang ở khách sạn, nhưng nơi đây cũng có phóng viên, nếu Khương Cách không kiềm chế được mà làm ra chuyện gì, lúc ấy cô sẽ bị quy chụp là ghen tị với Lý Tư Tân vì không giành được vai diễn trong Xích Hồng.
Nếu tin tức như vậy bị tung ra, hình ảnh của Khương Cách sẽ xuống dốc không phanh.
Tiểu Bàng lo lắng nhìn Khương Cách, cô ấy đã cảm giác được Khương Cách đang căng thẳng. Tiểu Bàng vừa định đánh bạo kéo Khương Cách đi, Khương Cách lại dời mắt khỏi Lý Tư Tân, sải bước rời đi.
“Đi thôi.”
Nụ cười của Lý Tư Tân tắt vụt.
Lý Nam và Tiểu Bàng sửng sốt một lúc rồi mới kịp hoàn hồn, hai người lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng kéo hành lý đuổi theo Khương Cách đi vào thang máy. Vừa mới thoát khỏi Lý Tư Tân, không ngờ ngước mắt lên lại gặp Bạch Tông Quân đang đứng đó.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Bạch Tông Quân đứng cạnh thang máy, anh ta cao trên một mét tám, còn là thái tử Truyền thông Nhĩ Gia, ánh mắt nhìn ai cũng bề thế ngạo nghễ. Tiểu Bàng và Lý Nam dè dặt nhìn anh ta, không dám nhắc đến Lý Tư Tân. Lúc nãy Khương Cách đã bị Lý Tư Tân khiêu khích, bọn họ chỉ mong Bạch Tông Quân không bồi thêm một nhát nữa.
Cũng may Bạch Tông Quân không nói lời nào, anh ta liếc mắt nhìn vẻ mặt cứng đờ của Khương Cách, mấp máy môi. Lúc này Lý Tư Tân bước đến cạnh anh ta, cửa thang máy mở ra, nhóm người cùng nhau vào thang máy.
Không gian trong thang máy khá rộng rãi, nhưng lại vô cùng ngột ngạt, bầu không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Sau khi bước vào, Lý Tư Tân đứng bên cạnh Bạch Tông Quân. Dường như cô ta không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa rồi, cô ta lên tiếng nói: “Khương Cách, bộ váy này đẹp quá nhỉ.”
Lý Tư Tân vừa lên tiếng, Lý Nam và Tiểu Bàng đều sốt sắng đưa mắt nhìn sang. Bị hai người họ nhìn như thế, Lý Tư Tân hơi sững người rồi bật cười nhạt một tiếng, nói: “Tôi biết chiếc váy này, là bộ váy thiết kế trong bộ sưu tập mùa này của nhãn hiệu C, chỉ có người đại diện khu vực châu Á mới có tư cách mặc.”
Tài nguyên thời trang của Khương Cách rất tốt. Dù Lý Tư Tân không thẳng, nhưng ý tứ của cô ta đã quá rõ ràng.
Thang máy chầm chậm đi lên, sau khi Lý Tư Tân lên tiếng, Bạch Tông Quân liền nhìn sang bộ váy dạ hội của Khương Cách. Càng nhìn gần càng thấy Khương Cách xinh đẹp. Tóc cô được búi gọn lên, phía trước cài một chiếc vương miện nhỏ. Trên cổ là sợi dây chuyền ngọc trai, bờ lưng để trần, xương cánh bướm xinh đẹp, vòng eo nhỏ nhắn, làn da trắng ngần, trông như công chúa bước ra từ tranh vẽ.
Lý Tư Tân vừa dứt lời, Khương Cách hơi quay đầu lại, đáy mắt lạnh lùng.
“Cô muốn à?’ Khương Cách hỏi.
Suy nghĩ của Lý Tư Tân bị vạch trần, cô ta nghiến răng, vừa định trả lời thì cửa thang máy mở ra. Khương Cách bước ra ngoài, tà váy xinh đẹp quét qua chân cô, lành lạnh mà ngưa ngứa.
Bóng lưng cô thẳng tắp đầy khí phách, giọng nói khẽ khàng mà lạnh lùng của cô vọng lại theo tà váy đong đưa.
“Nếu cô giành lấy được thì đến giành lấy đi.”
Nhãn hiệu an bài phòng suite cho cô, căn phòng vô cùng lộng lẫy, cửa sổ sát đất được mở ra, nắng chiều ấm áp chiếu lên tấm ga giường trắng tinh. Khương Cách ngồi bên mép giường, ngẩn người nhìn ánh nắng ngoài ban công.
Tiểu Bàng sắp xếp đồ xong thì thay quần áo và tẩy trang cho Khương Cách, cô ấy cũng muốn về nghỉ ngơi. Bây giờ là sáu giờ chiều, trong nước đã là nửa đêm.
“Khương Gia, cũng không còn sớm nữa, chị nghỉ ngơi đi, có việc gì cứ gọi em.”
Khương Cách thay đồ ngủ bằng vải bông, im lặng ngồi đó, bóng lưng hắt lên chiếc giường trắng, trông thật cô đơn quạnh hiu. Ngồi máy bay mười mấy tiếng, sau đó chụp hình đến trưa, còn bị Lý Tư Tân kích thích, bây giờ lại đang ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, tinh thần của Khương Cách đã đến bờ vực sụp đổ.
Trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng, Tiểu Bàng không nói gì nữa, chỉ im lặng ra ngoài rồi đóng cửa phòng.
Tháng Ba ở Milan, thời tiết vẫn còn se lạnh. Bên ngoài mặt trời đã lặng, nắng chiều và bóng đêm dung hòa, căn phòng trở nên mơ hồ. Khương Cách vén chăn lên, chui vào ổ chăn lạnh buốt. Cô mở điện thoại, ánh sáng từ màn hình hắt lên mặt cô.
Cô vẫn chưa chỉnh giờ, điện thoại vẫn hiện thời gian trong nước, bây giờ đã là 11:47 nửa đêm, Quý Tranh đã ngủ. Cô mở khóa điện thoại, tìm khung chat của mình và Quý Tranh.
Quý Tranh luôn ở cạnh cô, thế nên tin nhắn của hai người vẫn dừng lại ở đêm 30. Lúc ấy fan cuồng đột nhập vào nhà cô, Quý Tranh bảo cô tìm chỗ trốn. Cô trốn trong tủ quần áo, chờ đến lúc anh tới, cô mới dám ra khỏi tủ.
Cô đã quen ỷ lại vào Quý Tranh, điều này cũng không tốt. Nhưng Quý Tranh là thuốc giảm đau của cô, trước đây cô đã quen chịu đau, không uống thuốc cũng chẳng sao, nhưng bây giờ cô đã nghiện mất rồi.
Khương Cách không gọi điện thoại, đầu ngón tay lạnh buốt của cô gõ trên màn hình, gửi một tin nhắn cho anh.
Khương Cách:A Tranh.
Quý Tranh không trả lời tin nhắn mà trực tiếp gọi điện thoại đến.
Điện thoại của Khương Cách đã tắt cả tiếng chuông lẫn chế độ rung, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có ánh sáng lấp lóe từ màn hình điện thoại, trái tim cứng đờ của Khương Cách thoáng trở nên mềm mại.
Khương Cách ấn nghe, sau đó áp điện thoại lên mặt, dán tai vào loa, khe khẽ gọi: “Alo.”
Đầu bên kia vang lên tiếng cười dịu dàng của anh.
Cơn mệt mỏi từ mười mấy tiếng ngồi máy bay và chụp hình từ sáng đến trưa, cảm giác áp lực vì thử vai thất bại, nỗi lo sợ bất an khi một mình ở nơi xa lạ, tất cả đều tan biến theo tiếng cười của anh.
Máu huyết lưu thông, cơ thể cứng đờ của cô dần thả lỏng, hơi thở đều đều của anh vang lên bên tai, giống như anh đang ở ngay bên cạnh cô.
“Anh vẫn chưa ngủ sao?” Khương Cách hỏi.
“Tôi đang chờ điện thoại của em.” Quý Tranh trả lời.
Nghe Quý Tranh nói, Khương Cách trầm mặc, từ lúc rời xa anh đến bây giờ, lòng cô trĩu nặng, ngay cả gọi điện thoại cũng không giúp được gì. Cô giống như bỗng nhiên hiểu ra, chỉ nghe giọng nói của anh thôi không thể nào xoa dịu được nỗi nhớ của cô.
Khương Cách không lên tiếng, Quý Tranh thấp giọng, dịu dàng nói.
“Không vui à?”
Vành tai Khương Cách hơi nóng lên vì câu hỏi của anh, Khương Cách nằm trên giường, mở miệng gọi: “Thầy Quý.”
Đầu bên kia trầm mặc.
Giọng Khương Cách trở nên nhẹ hẫng mà vô cùng rõ ràng.
“Em nhớ anh.”
Lại là lời thoại trong phim.
“Đội lốt lời thoại không có tác dụng đâu.” Anh khẽ bật cười, giọng anh trầm khàn, hơi thở nóng rực của anh như truyền qua điện thoại, cơn nóng dọc theo vành tai lan truyền ra khắp cơ thể cô.
“Khương Cách, tôi cũng nhớ em.”
…
Từ sau khi ra khỏi thang máy, Lý Tư Tân vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Trở lại phòng, cô ta ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, vẻ mặt lạnh lùng không nói một lời.
Sau khi ra khỏi thang máy, Bạch Tông Quân nhận được một tin nhắn trên wechat, có vẻ như là chuyện công việc, anh ta nhanh chóng giải quyết. Sau khi giải quyết xong, Bạch Tông Quân phát hiện ra Lý Tư Tân có gì đó khác thường. Nhìn khuôn mặt căng cứng của cô ta, Bạch Tông Quân ngồi xuống ghế sofa rồi khoác cánh tay sau lưng cô ta, cất giọng biếng nhác: “Không vui à?”
Hơi thở ấm áp của người đàn ông gần kề, Lý Tư Tân lạnh lùng trả lời: “Không phải.”
Bạch Tông Quân khẽ bật cười, rồi đưa tay sang nâng cằm cô ta lên. Lý Tư Tân muốn quay mặt sang hướng khác, nhưng cằm lại bị anh ta nắm chặt lấy. Sau khi quay mặt cô ta về phía mình, Bạch Tông Quân hôn lên môi cô ta.
“Anh làm gì đấy?” Mắt Lý Tư Tân đỏ bừng, cánh tay vùng vẫy kịch liệt. Nhưng cuối cùng vẫn bị Bạch Tông Quân dễ dàng khống chế áp xuống ghế sofa. Hơi thở của anh ta phả lên môi Lý Tư Tân, trái tim cô ta đập thình thịch, cô ta giãy giụa thêm một lúc nữa, sau đó nhũn dần đi trong ngực anh ta.
Cô ta lạnh lùng gai góc, nhưng luôn biết cách khuất phục trước anh ta vào thời điểm thích hợp. Bạch Tông Quân thích cảm giác chinh phục ấy.
Nụ hôn dài kết thúc, khuôn mặt và đuôi mắt Lý Tư Tân đều phiếm hồng, đôi mắt long lanh quyến rũ, nhìn anh ta với ánh mắt ấm ức mà bướng bỉnh. Bạch Tông Quân khẽ bật cười, nhéo vành tai cô ta một cái, rồi hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Khương Cách đang giận em.” Vành tai Lý Tư Tân bị anh ta vuốt ve đến nóng bừng, cô ta cúi đầu nói: “Cô ấy có thái độ không tốt với em, thật ra cũng dễ hiểu, dù sao em cũng đoạt vai diễn của cô ấy.”
Bàn tay vuốt ve tai cô ta dừng lại, ánh mắt Bạch Tông Quân bỗng trở nên rõ ràng, anh ta liếc nhìn Lý Tư Tân hỏi: “Tức giận à?”
Lý Tư Tân nhìn Bạch Tông Quân, nói: “Có lẽ là do cô ấy ghen tị.”
Đáy mắt Bạch Tông Quân tĩnh lặng, anh ta nhìn Lý Tư Tân, rồi đứng dậy trước ánh mắt của cô ta. Anh ta đứng cạnh ghế sofa, lấy điện thoại của mình ra. Ngón tay dài lướt trên màn hình, sau khi mở tin nhắn vừa nhận được ra, Bạch Tông Quân đưa điện thoại cho Lý Tư Tân.
Bạch Tông Quân nhìn vẻ mặt dần trở nên cứng đờ của Lý Tư Tân sau khi xem điện thoại, sau đó cười khẩy một tiếng: “Tại sao cô ấy lại phải ghen tị với em?”
Trên điện thoại là ảnh chụp màn hình tài khoản weibo của phòng làm việc đạo diễn Hoàng Ánh, tài khoản ấy vừa nhấn thích bức ảnh thời trang mà Khương Cách chụp tại Milan được đăng trên Weibo.
Phòng làm việc của Hoàng Ánh rất nghiêm túc, bình thường sẽ không nhấn thích hay đăng bất kỳ tin tức gì, chỉ đăng bài về phim ảnh. Tài khoản ấy nhấn thích ảnh của Khương Cách, đây là tín hiệu cho thấy cô có liên quan đến bộ phim.
Đẳng cấp của phim Hoàng Ánh cao hơn Xích Hồng gấp trăm lần, Khương Cách cần gì phải ghen tị với Lý Tư Tân?
Từ lúc cầm điện thoại lên, Lý Tư Tân đã im bặt, Bạch Tông Quân nhìn thấy ngón tay cầm điện thoại của cô ta đã trắng bệch.
Cô ta bắt chước Khương Cách, nhưng cô ta không phải là Khương Cách. Khương Cách là độc nhất vô nhị, cô có sự độc lập kiên cường từ tận trong xương cốt, chứ không phải chỉ có vẻ ngoài lạnh lùng xinh đẹp.Đọc trọn bộ tại truyentop.net!
Bạch Tông Quân bước ra ban công, nhìn Milan rực rỡ ánh đèn bên ngoài khung cửa sổ.
Đường phố xinh đẹp phồn hoa, người đi kẻ lại tấp nập, Bạch Tông Quân bỗng cảm thấy chán ghét mọi việc mình đang làm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]