Mạc Thiên Vũ dẫn cô bước vào trong. Phía sau cánh cửa cách vách, mọi thứ đều đầy đủ, một chiếc giường size lớn, bàn trà, sofa, ti vi, tủ đồ, phòng tắm. So với căn phòng ở nhà của anh, nơi này cũng không khác biệt là mấy.
" Văn phòng của bố trước đây ở tầng dưới, nhưng anh thích ở trên cao nên đã sửa lại căn phòng này. Em là người đầu tiên sử dụng đấy."
Mộc Uyển Đình cong môi cười: " Thật vinh hạnh, cảm ơn sếp Mạc đã chiếu cố."
" Không thể cảm ơn nhạt nhẽo như vậy được đâu. Anh giúp em ghi nợ."
" Lại tính nợ nữa sao?" Vừa nhắc đến chữ “nợ” Mộc Uyển Đình liền cảm thấy trên đầu phủ một tầng sương mờ mịt, suy nghĩ đầu tiên chính là không nên đùa với tư bản. Tuy nhiên cô còn chưa kịp phản ứng lại Mạc Thiên Vũ đã ấn cô xuống giường.
" Trong đầu em đang nghĩ gì vậy? Mau nghỉ một lúc đi, xong việc anh sẽ gọi em."
Như bị nhìn trúng tâm tư, Mộc Uyển Đình cảm thấy thật xấu hổ, hai má đỏ bừng bừng, cứ như vậy mà kéo chăn trùm lên tận mặt.
Sau khi Mạc Thiên Vũ ra ngoài Mộc Uyển Đình cũng từ từ tiến vào mộng đẹp. Đã thức cả đêm lại ngồi máy bay nhiều giờ đồng hồ khiến cho cô thật sự buồn ngủ. Ngủ một giấc tới khi tỉnh dậy thành phố đã lên đèn.
" Anh, mấy giờ rồi, sao không gọi em dậy?"
Khi Mạc Thiên Vũ xử lí xong công việc bước vào, thấy cô ngủ rất ngon, anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-rieng-minh-em/3500831/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.