Ngày còn đi học, thầy cô đã nói cô rất có thiên phú nhưng cô cũng chỉ xem đó là những lời động viên, khích lệ. Ngày tham gia thi cũng chỉ với mong muốn được mở rộng tầm mắt, Chưa từng dám nghĩ sẽ đạt giải hay gì đó. Mộc Uyển Đình kích động hỏi lại: " Thật không, cậu đã xem chính xác chưa?"
" Bà cô của tôi ơi, đã bao giờ mình gạt cậu, mình đã xem bảy bảy bốn chín lần, không thể sai."
Mộc Uyển Đình vẫn đang ngây ngốc trong niềm vui sướng, điện thoại lại truyền đến giọng nói cao hứng của Nhan Thiên Kiều. " Đó là cuộc thi mang tầm cỡ quốc tế đấy. Cậu ưu tú như vậy sao có thể không xứng với Mạc Thiên Vũ."
" Nhưng…"
Trong nháy mắt, sự vui sướng lại nhường chỗ cho tiếng thở dài, Mộc Uyển Đình trầm mặc đợi Nhan Thiên Kiều nói tiếp.
Bên kia điện thoại, Nhan Thiên Kiều nở nụ cười thiếu nghiêm túc: " Nhưng mà Uyển Đình này. Cậu đã chờ đợi anh ấy nhiều năm như vậy, bây giờ cũng nên cho anh ấy nếm trải cảm giác đợi chờ một chút đi."
" Sao phải vì anh ấy nói yêu cậu mà ngay lập tức cậu phải đáp lại, phải để anh ấy tốn chút công sức theo đuổi chứ."
" Mình thật sự muốn xem tảng băng nghìn năm đó khi tan chảy sẽ thành ra thế nào. Cậu hãy dụ dỗ anh ấy vào mối quan hệ mập mờ để cho anh ấy biết cậu có sức hấp dẫn như thế nào."
Mộc Uyển Đình:"…" Cuối cũng vẫn là không nên quá trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-rieng-minh-em/3488751/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.