Buổi sáng ngày hôm đó, khi Mạc Thiên Vũ xuống tới phòng ăn lại chỉ thấy có Đào Diệp Vân và Mạc Thiên Nhược đang ăn sáng.
" Bố, mẹ… Uyển Đình không ăn sáng sao?"
Đào Diệp Vân khẽ nâng mí mắt: " Sao đột nhiên lại hỏi tới Uyển Đình. Con bé nói hôm nay tòa soạn có việc quan trọng nên đã đi làm từ sớm rồi."
Trên mặt Mạc Thiên Vũ hằn rõ lên hai từ “hụt hẫng”, anh cau có lảm nhảm: “Chuyện gì mà quan trọng tới không cần ăn?”
Những ngày qua anh thật sự rất bận rộn. Khi anh về tới nhà, cô đã đi ngủ. Buổi sáng anh tỉnh dậy, cô đã ra khỏi nhà. Ngày hôm nay, anh chính là cố ý dậy sớm để gặp cô, thật không ngờ kết quả vẫn không có gì khác so với mọi ngày. Rốt cuộc là cô đang muốn làm gì? Sau khi ở chỗ Nhan Đường Quân về thì như biến thành một người khác. Khác tới mức không còn quan tâm tới anh. Dường như không gặp anh càng tốt. Thật ra ngày hôm đó anh có nghiêm túc nhắc nhở cô một câu không được tùy hứng uống rượu cũng chỉ vì lo lắng cho cô, không có ý trách mắng, không hiểu sao bỗng nhiên lại bị cô kết tội như thế này.
" Thiên Vũ, đã suy nghĩ tới việc tiếp quản sản nghiệp của gia đình chưa?"
Một lời của Mạc Thiên Nhược vang lên kéo lại dòng suy nghĩ miên man của Mạc Thiên Vũ: “Không phải bố mẹ vẫn đang quản lí tốt đấy thôi, giao cho con làm gì?”
Mạc Thiên Nhược thở dài nói: "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-rieng-minh-em/3447221/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.