Ba mươi phút sau, Mạc Thiên Vũ sắc mặt lãnh đạm ôm Mộc Uyển Đình bước vào cửa lớn nhà họ Mạc.
Người giúp việc kinh ngạc nhìn Mạc Thiên Vũ rồi lại nhìn Mộc Uyển Đình mềm nhũn đang nói nhảm gì đó trong lòng anh.
" Có chuyện gì vậy, con bé làm sao thế này?"
Mạc Thiên Vũ nhỏ giọng: " Em ấy uống hơi nhiều một chút, dì đừng kinh động tới bố mẹ con."
" Ông bà chủ đi công tác đột xuất, buổi chiều có gọi về nói sẽ đi mấy hôm mới về."
" Con biết rồi". Mạc thiên Vũ nói xong ôm Mộc Uyển Đình đi thẳng lên phòng, lúc đi được vài bậc cầu thang đột nhiên anh lại nói thêm với người giúp việc.
" Dì đi nghỉ trước đi, con sẽ tự chăm sóc em ấy."
Lên tới phòng Mạc Thiên Vũ khẽ đặt Mộc Uyển Đình xuống giường nhưng chăn ấm đệm êm có tốt thế nào cũng không bằng nơi trú ẩn hiện tại. Hai tay ôm chặt trên cổ Mạc Thiên Vũ nhất quyết không chịu buông ra.
" Em đau đầu."
" Vậy nhớ cho rõ, lần sau không được uống rượu nữa."
Mạc Thiên Vũ nói xong kéo tay cô ra: " Buông tay nào, mau ngủ một giấc, khi tỉnh lại sẽ hết đau đầu."
Lúc này không hiểu Mộc Uyển Đình lấy đâu ra sức mạnh, một lực kéo theo cả Mạc Thiên Vũ ngã xuống giường. Cánh tay trên cổ Mạc Thiên Vũ càng siết chặt hơn, cả người cô áp sát vào anh, giọng nói có mơ hồ, có nũng nịu: “Em đau đầu…Em khó chịu”
Mạc Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-rieng-minh-em/3435644/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.