-Chị đại! Chúng em đã hoàn thành xong! –Cả đám hô to.
Miệng tôi giật giật, nhìn đứa nào đứa nấy mồ hôi tòng tòng nhưng mắt thì vẫn sáng như đèn pha ô tô, thở hổn hển nhìn tôi. Tôi khó khăn lên tiếng:
-Ờ… Thế thì…
-Xin phép chị đại! Cho chúng em đi trả thù con chó của ông bảo vệ đã, lúc nãy nó đuổi theo tụi em định táp. Anh em, đi táp lại nó!!!
LŨ ĐẦN!!!!
Tôi dựng vai thầm gào lên. Nhưng chưa kịp mở miệng thì bọn du côn đó lũ lượt lôi nhau đi mất. Cái lũ này.. Có thật là du côn không hả trời????
-Đây là du côn à?-Mắt Thanh Tú giật giật.
-Ờ… -Miệng tôi giật giật theo. –Mất hình tượng thật đấy.
_____________
-Tôi buồn ngủ quá…
Gia Bảo gục đầu xuống bàn về phía tôi, miệng không ngừng lẩm bẩm.
-Im lặng và học bài đi. Cậu cúp tiết rất nhiều rồi đấy. –Tôi hừ mũi đáp. Tay soạn sách vở của tiết sau ra.
Gia Bảo phồng má, nhìn tôi chằm chằm rồi lại biếng nhác nói tiếp:
-Này Dương, cậu che cho tôi đi. Tôi buồn ngủ lắm rồi…
-Cậu không nghe tôi nói gì à? Không là không! Cậu ngồi lại đàng hoàng xem! –Tôi cáu lên.
-Nhưng tôi không thể tập trung nổi. Tôi buồn ngủ quá, mắt còn mở không ra ấy chứ.
Gia Bảo rên ư ử. Cậu ta vò đầu đầy bất lực nhìn tôi, khiến cho mái tóc nâu mềm ấy rối tung lên trông như một đứa trẻ nghịch ngợm.
Rồi bằng một chất giọng uể oải nhất, cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-noi-tieng-yeu-em/3166684/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.