Đột nhiên có người bước vào, cả hai đều giật mình, không ai xa lạ đó chính là Trương Đức Anh. Cậu ta đến đây để lấy băng cá nhân cho người bạn bị thương do trận bóng.
Nhìn thấy cô đang gặp khó khăn cậu ấy liền cất giọng nói :
“ Đợi tôi”
Rồi cậu ta cầm băng keo đi thật nhanh ra khỏi phòng y tế. Nhìn cậu chạy đi cô thắc mắc tại sao mình phải đợi? Tuy nghĩ vậy nhưng vì chân đau mà cô vẫn ngồi đó.
Trương Đức An him lặng không nói gì, nhưng tay lại nhẹ nhàng nâng đầu gối của Tiểu Hạ lên, đôi tay hơi rung mà rắc nước sát trùng vào vết thương.
Yến Hạ giật mình vì đau rát nhưng cô không hé miệng nửa lời chỉ bặm mội thật chặt để nhìn đau. Trương Đức anh nhẹ nhàng cầm lấy bong gần chùi đi nước sát trùng và hỏi “ Không đau?”
Hạ Hạ hé miệng trả lời với giọng hơi run : “ Tôi không sao, tôi chịu được”
“ Không cần phải cố mạnh mẽ vậy đâu”
Hạ Hạ vội lắc đầu “ Tôi quen rồi, không còn sợ đau nữa”
Cậu thiếu niên ấy lần đầu tiên được trị thương cho con gái, cũng là lần đầu tiên chạm vào chân con gái, khiến cậu ta hơi run. Nghe cô ấy nỗi hai chữ quen rồi làm lòng cậu ta có chút khó chịu.
Sau khi băng bó vết thương lại, nhìn thấy cô có vẻ muốn xuống giường liền nói “ Để tờ đưa cậu về. Lên đây tớ cõng”
“ Không đâu tôi không thể làm vậy. Tớ tự đi được rồi” Nói xong cô từ từ bước xuống giường, nhấc từng bước chân đau nhói. Đột nhiên, người cô mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước. Tưởng chừng như mình đã ngã nhưng không ngờ Trương Đức Anh đã nắm lấy cổ áo của mình kéo lại, dựa vào lòng cậu ta.
“ Để tôi dìu cậu đi”
Vì ngại ngùng mà cô cũng đã đồng ý.
Trên đường đi, cảm thấy bầu khi khí hơi im lặng, với vẻ hơi lạnh lùng cậu ta cất lời hỏi : “ Tên?”
“ Nguyễn Yến Hạ”
Thì ra cô gái hoàng hôn ấy tên là Yến Hạ, trong lòng Đức Anh cảm thấy rất vui vì đã biết được tên cô
“ Lí do?”
“ Hửm? Gia đình tôi đặt.”
Giật mình với câu trả lời của cô, thì ra cậu ấy có thói quen khi hỏi thường chỉ hỏi ý chính nên đã bỏ đi những từ quan trọng. Thấy cô hiểu lầm liền sửa lại “ tôi hỏi lí do vì sao cậu bị thương?”
“ Tuột canxi nên ngã và bị thương”
“ Cậu không ăn hamburger đó à?”
“ Sao cậu lại biết thế?”
“ Tớ đã thấy cậu mua hamburger ở phòng ăn”
“ À ừm”
Bỗng không khí lại trở nên im lặng. Thấy cậu đã chủ động bắt chuyện nên cô cũng lịch sự tìm chuyện để nói.
“ Cậu viết văn tệ thật nhỉ, vậy mà còn giải toán nâng cao trong tập văn nữa! Cậu không sợ giáo viên la hả?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]