Edit: Cải Trắng
Chu Trì đưa Ôn Vũ đi.
Lúc rời đi, tay anh đặt bên eo cô.
Ôn Vũ giãy dụa muốn thoát, anh nhăn mày nói: “Mặt mũi tôi không lớn lắm đâu, cô phối hợp tí đi.”
Ôn Vũ sững người ngay tức khắc. Giờ hai người họ vẫn chưa đi xa nên cô chỉ có thể nín nhịn để mặc tay anh “sàm sỡ” mình.
Mãi cho đến chỗ ngã rẽ, cô mới dùng lực khuỷu tay hất anh ra, cái hất tay mang theo cả nỗi buồn bực và xấu hổ.
Nhưng vì đối phương không dùng lực ôm cô thật nên cô vung người một cái đập luôn toàn thân vào cái cây phía sau, túi cũng theo quán tính văng ra xa.
Ôn Vũ: “…”
Còn có thể mất mặt hơn nữa không?
Chu Trì cũng hết sức bất ngờ trước hành động “tự mình hại mình” của cô, nhướng mày nhìn cô đau đớn ôm đầu, gương mặt trắng nõn đỏ ửng lên vì tức giận.
Biết cô đang tức nên anh không đi lại đỡ mà liếc qua nhìn chiếc túi bị quăng tới cạnh cống thoát nước, rồi quay đầu nhìn cô một cái.
Phần lưng lẫn ót nhức tới mức làm cô chảy nước mắt, động thử chân một cái cũng thấy chân mình cứng đờ. Cô ngước lên nhìn chằm chằm tên đầu sỏ gây chuyện, lòng chưa lúc nào thấy uất ức như ngày hôm nay.
“Anh nhặt túi lên giúp tôi với.”
Chu Trì toan cãi lại là túi đâu phải là anh vứt đi nhưng nhìn cô xấu hổ tới mức hai mắt đỏ bừng, anh bĩu môi không nói gì nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-nguoc-loi/3400421/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.