Chương trước
Chương sau
“Ngao! Ngao! Ngao!” Tiếng sói tru chói tai quanh quẩn dưới tầng hầm, một tiếng rồi lại một tiếng.

Phượng Lại Tà rút về roi da, nhìn bạch lang đang chống cự, ánh mắt cười cong cong.

Cây roi này tuy không gây thương tích đến gân cốt, nhưng chút đau đớn vừarồi cũng không phải là đùa giỡn, càng không dễ chịu như vậy.

Chẳng qua, Tiểu Bạch không hổ là bạch lang mà nó đã lựa chọn, thế mà kiên trì suốt một ngày, tuy rằng miệng đã sùi bọt mép nhưng vẫn cứ như trướckhông thèm liếc mắt nhìn đĩa gà nướng lấy một chút, bộ dáng vẫn rấtquyết đoán.

Có điều, Phượng Lại Tà quanh quẩn cả ngày, bụng dạ lại bắt đầu reo vang, nó dứt khoát quăng cây roi đi, ngồi xuống một bên.

Ai da… Có phải là nó đang thấy trong mắt con bạch lang kia là sự khinhthường không? Tiểu Bạch thật sự nghĩ là nó không trị được mình hay sao?

“Ôi! Thơm quá hà!” Phượng Lại Tà ngửi thấy mùi thơm của gà nướng nhẹ nhàng tản ra, bộ dạng rất hưởng thụ.

“Tiểu Bạch, ngươi có đói bụng không?” Quay đầu, Phượng Lại Tà cười tủm tỉmhỏi bạch lang lúc này đứng cũng không vững. Kết quả, bạch lang chỉ ngâyngười trong chốc lát, sau đó lập tức tỏ vẻ ngạo mạn xem thường, chỉ là,hai mắt của bạch lang vẫn đang nhìn chằm chằm gà nướng trong tay PhượngLại Tà.

“Tiểu Bạch, tới giờ mà ngươi cũng không đói à, không saođâu, người ta chia cho ngươi một nửa nha.” Phượng Lại Tà nhanh chóng bẻmột cái đùi gà, lắc lư trước mặt bạch lang. Bất kể là ai cũng không thểnào liên tưởng vẻ mặt tươi cười hồn nhiên lúc này của nó với cô gái vừavung roi cả ngày kia.

Bạch lang xem thường, đưa mắt qua chỗ khác, kết quả là cái đùi gà kia vẫn bị đặt trước mặt nó.

“Ăn đi, chết đói rồi thì ngươi không có cách nào tiếp tục chống lại ta nữađâu.” Dù cho nó là sói, nếu không ăn thì cũng sẽ chết đói.

“Ngao!” Gầm nhẹ một tiếng, bạch lang cắt đứt lời của nó.

Phượng Lại Tà không ngại, nhún nhún vai, tự mình lấy một cái đùi gà khác ăn.

“Chậc chậc… ngon quá, thơm quá nha.” Phượng Lại Tà một bên ngấu nghiến, mộtbên khen ngợi món ngon trong miệng. Đôi mắt to len lén quan sát nhất cửnhất động của bạch lang.

Quả nhiên, bạch lang lúc này đã hoàntoàn kiệt sức, một mặt vì sĩ diện nên vẫn từ chối đùi gà của Phượng LạiTà, mặt khác, cơn đói đã làm cho nó khó có thể tiếp tục chịu đựng, lýtrí cùng cảm tính không ngừng đấu tranh kịch liệt trong đầu nó.

“Ừng ực, ừng ực…” Bỗng nhiên, một âm thanh quái dị truyền tới từ bụng bạchlang. Phượng Lại Tà ngơ ngác nhìn nó một lát, rồi lập tức bò lăn racười.

“A! Ha ha! Tiểu Bạch, làm phiền ngươi không cần phải đángyêu như vậy có được không? Đói bụng thì ăn thôi, ngươi có muốn cáu kỉnhthì cũng hãy đợi sau khi cái bụng đã no đã.” Cười chết nó mất, con thúcưng mới của nó thật sự là quá đáng yêu.

Bạch lang hiển nhiên căm giận không chịu được, hướng về phía Phượng Lại Tà gầm nhẹ. Nhưng nócàng gầm rú thì tiếng kêu ở bụng càng lớn, càng làm Phượng Lại Tà cườiđến mức không thể ngừng lại, cả người ngã vào trên ghế, đứng cũng khôngnổi.

Bạch lang dường như cũng không có cách nào che giấu tìnhtrạng của bản thân, tức giận ngậm đùi gà trong miệng, xoay người, âmthầm đem đùi gà một ngụm nuốt hết.

Cơn đói lâu ngày cuối cùngcũng có đôi chút kết quả, thế nhưng, kể từ đó, mùi thức ăn ngon lành đãchảy vào miệng, cảm giác muốn ăn tiếp càng khó có thể tự kiềm chế, khátvọng càng lúc càng nhiều.

Xoay người trở lại, đôi mắt màu đỏ đậmcủa bạch lang nhìn thịt gà tươi mới trong tay Phượng Lại Tà, lại nhìnthấy nó đang nhẹ nhàng mút mùi vị đọng lại trên ngón tay, vẻ mặt thỏamãn, trong miệng bạch lang không khỏi chảy ra chút nước bọt.

“Rất ngon nha, nhưng mà ăn không hết rồi, xem nào, thôi cứ để đó vây.”Phượng Lại Tà từ lâu đã thấy hết sự thèm thuồng của bạch lang, nói xongmột câu liền vươn vai ngáp một cái, cầm hơn phân nửa số gà nướng trongtay đặt trước mặt bạch lang, sau đó nhắm mắt lại.

Bạch lang đợihồi lâu, đến khi xác định là Phượng Lại Tà đã tiến vào mộng đẹp, lúc này mới bắt đầu ăn như hổ đói, nuốt toàn bộ gà nướng vào bụng, ngay cả đầukhớp xương cũng không còn sót lại chút nào.

“Như vậy có phảingoan không nào.” Đáng lẽ phải đang ngủ, Phượng Lại Tà lúc này đột nhiên mở mắt, nhìn vẻ mặt không thỏa mãn của bạch lang vỗ tay khen hay.

Hai mắt bạch lang mở to choáng váng, nhóc con này không ngờ chỉ dùng một kế nhỏ đã lừa được nó.

“Ngoan lắm, ngươi chờ, ta đi lấy nữa.” Phượng Lại Tà không đợi bạch lang phảnứng, tựa như một cơn gió bay thẳng ra ngoài, để lại duy nhất bạch langvẫn còn ngây ngốc nhìn về phía cửa phòng.

Phượng Lại Tà cười tủmtỉm nhìn bạch lang được một đống mỹ thực vây quanh, đôi mắt màu đỏ vốndĩ ngập tràn sự ẩn nhẫn của nó giờ đã chuyển thành phòng bị và địch ý.

Ban đầu, bạch lang còn kiên trì không chịu động đậy, sau khi bị món ngon mê hoặc, cùng với câu nói của Phượng Lại Tà, giờ đây cũng không còn cốchấp nữa, liên tục cắn nuốt như hổ đói lâu ngày.

Phượng Lại Tà sớm đã có chút mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngả người trên ghế, từ từ thiếp đi.

Cuối cùng cũng ăn no, bạch lang thỏa mãn liếm liếm móng vuốt của mình, ngẩng đầu nhìn cô gái đã ngủ say. Kia là khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười thuần khiết dễ thương, giống như thiên sứ rơi xuống thế gian, khiếnngười ta yêu thương không dứt.

Chẳng qua là…

Vừa nghĩ tới thủ đoạn của cô nhóc, bạch lang không khỏi rùng mình một cái.

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên có một cỗ pháp lực mạnh mẽ bao phủ gian phòng,lông của bạch lang không tự chủ được dựng thẳng lên, nhe nanh trừng mắtnhìn cửa phòng.

“Hửm?” Phượng Lại vừa ăn cơm xong, trở lại phòngPhượng Lại Tà thì không thấy nhóc con đâu, liền biết tám phần mười làvẫn còn ở dưới tầng hầm xem xét thú cưng mới của nó. Vừa bước vào, conbạch lang vốn được hắn đưa về, lập tức giống như gặp phải kẻ thù, cúingười chuẩn bị, bộ lông trên người dựng đứng, hàm răng nanh sắc bén càng lộ rõ, phát ra dấu hiệu cảnh cáo nho nhỏ.

Phượng Lại thản nhiênliếc mắt nhìn nó, rồi đưa tay chuẩn bị bế Phượng Lại Tà đang ngủ saylên. Kết quả còn chưa đụng tới góc áo Phượng Lại Tà, bạch lang đã giốngnhư nổi điên, muốn phá tan xiềng xích công kích hắn.

Phượng Lại cười, nhìn bạch lang đang rít gào, nói.

“Ngươi muốn bảo vệ nó?”

“Ngao ngao!” Liên tục hai tiếng gầm nhẹ, bạch lang giống như đang cảnh cáo đối phương, trong mắt tràn ngập sát khí.

Bản năng nói cho nó biết, gã đàn ông trước mắt rất nguy hiểm, trên khuôn mặt hoàn hảo có cái gì đó gây cho người khác sợ hãi.

“Ừm, chuyện này thú vị đây.” Phượng Lại sờ sờ cằm, có chút hứng thú nhìnbạch lang, sau đó ánh mắt chuyển sang Phượng Lại Tà, ý cười càng sâulên.

“Một khi đã như vậy, ta sẽ giúp các ngươi thực hiện nghichức nhận chủ là được.” Phượng Lại thản nhiên mở miệng, giọng nói mờ ảotựa như có ma lực, làm cho bạch lang vừa rồi còn hùng hổ, lúc này lạinhẹ nhàng nhắm đôi mắt hoang dã lại…

Sau khi bạch lang đã ngủsau, Phượng Lại từ từ giơ lên hai tay, Phượng Lại Tà cùng bạch lang liền lơ lửng giữa không trung.

Phượng Lại khẽmở miệng, chuỗi âm thanh liền mạch dễ nghe tràn ra từ miệng hắn. Tronglúc đó, một vầng hào quang cũng bao vây lấy một người một sói.

Phượng Lại nhắm mắt lại, hô lớn một câu, lập tức, hào quang rút đi, trên tránbạch lang cùng Phượng Lại Tà cùng xuất hiện một dấu vết màu hồng. Sauđó, cả hai nhẹ nhàng rơi xuống chỗ cũ, khoảng hồng trên trán kia cũngtheo đó mà biến mất.

Phượng Lại ôm lấy Phượng Lại Tà đang ngủ say, đóng cửa tầng hầm đi ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.