Chương trước
Chương sau
Tin tức mà Phượng Tê mang đến nhất thời khiến Phượng Lại Tà giật bắn mình, vô thức nuốt nước miếng.

Tuy rằng nó biết lá gan của hắc quả phụ kia rất nhỏ, nhưng cũng đâu cầnphải nhỏ tới mức đó. Không phải là có liên can gì tới bức tượng chúaJesus nữ của nó ngày hôm qua chứ?

Phượng Lại Tà hỏi: “Sao tự nhiên cô ta lại điên vậy?”

Phượng Tê cũng không cảm thấy Phượng Lại Tà có gì bất thường, điềm tĩnh giảithích: “Sáng sớm hôm nay, cô ta phát hiện mình khỏa thân đứng trên đàiphun nước ở trung tâm quảng trường, dựa vào cá tính cao ngạo của cô ta,có lẽ là vì bị chuyện này đả kích quá lớn cho nên mới phát điên.” Hắnkhông thân thiết gì với Hắc Linh Vũ nên chỉ đơn giản trần thuật lại mọichuyện mà thôi.

“A…”

Phượng Lại Tà mở to mắt, có cách nào để nó cũng mất trí nhớ luôn không?

“Ai đó?” Phượng Tê bỗng nhiên cảm thấy một hơi thở xa lạ xuất hiện trong phòng, lập tức lên tiếng cảnh cáo.

“Hống!”

Một con sói trắng cực lớn thình lình chạy ra từ dưới gầm giường của PhượngLại Tà, gầm gừ khe khẽ, hai mắt hung dữ nhìn chằm chằm Phượng Tê.

“Ai da… Tiểu Bạch, ngủ dậy rồi hả?” Phượng Lại Tà bước tới sờ đầu TiểuBạch, tựa như trước mắt cô không phải là một con sói to lớn mà chỉ làchú chó nhỏ nhắn ngoan ngoãn.

“Bị các ngươi đánh thức.” Tiểu Bạch bất mãn lên tiếng. Tối hôm qua, nó cứ thao thức suy nghĩ mãi mà vẫnkhông tìm ra được đáp án tại sao mình lại lo lắng cho Phượng Lại Tà, mãi tới sáng nay mới chợp mắt được một lát thì cái kẻ xa lạ này lại xôngvào phòng, còn cùng với Phượng Lại Tà nói qua nói lại cả buổi trời, làmcho nó không tài nào tiếp tục ngủ cho được.

“Tiểu Tà, nó là…”

Vốn dĩ, Phượng Tê đã chuẩn bị sẵn sàng công kích, kết quả là dáng vẻ thânmật giữa Phượng Lại Tà với Tiểu Bạch đã làm cho hắn thu hồi ma pháp lại.

“Nó là thú cưng của người ta – Tiểu Bạch.” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm giớithiệu. Hai chữ “thú cưng” vừa thốt ra đã rước tới một cái liếc mắt xemthường của Tiểu Bạch.

“Tiểu Bạch phải gọi Phượng Tê là “anh” đónha, đừng có nhìn thấy ngoại hình của anh ấy giống con gái thì cho rằnganh ấy là nữ sinh nha, kỳ thật người ta là nam nhi hàng thật giá thậtđó.” Phượng Lại Tà rất tự nhiên giới thiệu Phượng Tê cho Tiểu Bạch.

Phượng Tê đứng ở một bên, khóe miệng bắt đầu co quắp, bàn tay nắm chặt cho thấy hắn đang nhịn.

Nếu như Phượng Lại Tà không đem việc hắn nam cải nữ trang ra đùa vui thì hắn sẽ rất biết ơn lòng tốt của cô bé.

“Hống.” Sau khi biết đối phương không phải kẻ địch, Tiểu Bạch bắt đầu ngoenguẩy đuôi, sau đó lại nằm rạp xuống sàn, tìm tư thế dễ chịu nhất rồibắt đầu ngủ.

“Không được quấy rầy giấc ngủ của ta.”

“Xì… Chúng ta đi ăn cơm, cho ngươi chết đói luôn.” Phượng Lại Tà làm mặt quỷ, lôi kéo Phượng Tê đi ra ngoài.

Tiểu Bạch động đậy lỗ tai, cảm thấy khó hiểu với cảm giác của mình. Tại saokhi thấy Phượng Lại Tà kéo tay gã đàn ông kia thì nó lại có cảm giáckhông được tự nhiên? Tuy vậy, cơn buồn ngủ đã nhanh chóng ập đến cắtngang dòng suy nghĩ của nó. Tiểu Bạch nặng nề chìm vào giấc ngủ. Nhữngvấn đề phiền phức khác, thôi để sau khi nó ăn no ngủ say rồi hãy tínhđi.

Phượng Lại Tà và Phượng Tê vừa bước chân ra khỏi cửa phòng đã bị thị vệ chặn ngay lại. Vụ án giết người của Phượng Lại Tà còn chưa có kết quả, dĩ nhiên không thể để cho cô bé tùy ý đi lại giữa Hội trưởnglão được.

Có điều, hai tên thị vệ khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Phượng Tê thì liền thu hồi vũ khí trong tay lại. Phượng Tê là người nối nghiệp được đại trưởng lão đề cử, địa vị ở Hội trưởng lão có thểxem là dưới một người, trên vạn người, nhưng trước nay hắn đều cư xửđúng mực, không dùng quyền thế chèn ép người khác. Vì vậy, uy tín củahắn trong lòng mọi người là rất lớn.

Có Phượng Tê mở đường,Phượng Lại Tà liền dễ dàng đi tới khắp nơi trong Hội trưởng lão, chỉ cóđiều, Phượng Tê đi phía sau cô bé thì lại không ngừng đổ mồ hôi hột.

“Đừng đụng vào, đó là bình hoa bảo bối…” Của một vị trưởng lão.

Loảng xoảng!

Lời còn chưa nói dứt, Phượng Lại Tà đã bất cẩn đánh rơi cái bình hoa xuống đất, biến thành trăm mảnh thủy tinh vỡ vụn.

“Ui, người ta không có cố ý.” Phượng Lại Tà chớp chớp đôi mắt to, nhìn vềphía Phượng Tê với vẻ mặt tội nghiệp. Nó chỉ muốn đưa tay sờ vào cáibình thôi, ai biết cái bình này lại đứng không vững như vậy chứ, vừađụng nhẹ vào là đã rơi xuống đất, cho nên, chuyện này cũng không thểtrách nó nha.

“Cái này…” Phượng Tê nhìn những mảnh nhỏ trên mặtđất, cảm thấy đau đầu. Hắn cười khổ, xem ra hắn đành phải đưa cho tamtrưởng lão cái bình sứ nổi tiếng mà hắn có để bồi thường cho chuyện nàyvậy.

“A… Trái cầu xinh đẹp quá.” Ngay sau đó, Phượng Lại Tà lạibị một quả cầu thủy tinh đặt ở cái giá gần đó hấp dẫn, liền nhanh chânchạy tới giống như một con chim én nhỏ.

“Đừng, đó là tử tinh cầucủa đại trưởng lão.” Phượng Tê còn chưa kịp chạy tới thì đã thấy PhượngLại Tà cầm quả cầu lên mà tung hứng như đang chơi bóng, báo hại nhịp tim của hắn cũng tùy theo quả cầu mà lúc nhanh lúc chậm.

Phượng LạiTà nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Phượng Tê, trong lòng nổi lên một ýtưởng. Sau đó, cô bé liền “tiện tay” ném quả cầu về phía Phượng Tê.

“A.” Bay lên giữa không trung, Phượng Tê đưa tay bắt được quả cầu, vừa địnhthở ra nhẹ nhõm thì lại thấy Phượng Lại Tà tiếp tục cầm thanh kiếm treo ở trên tường lên.

“Nặng quá.” Phượng Lại Tà cầm thanh kiếm thoạtnhìn cực kỳ tinh xảo bước về phía Phượng Tê, thế nhưng lại bất cẩn không nhìn đường đi dưới chân mà vấp phải cái kệ chứa hàng loạt vật phẩm quýgiá, khiến cho cái kệ lảo đảo một chút rồi lật úp rơi xuống đất.

Nhìn thấy bảo vật của các vị trưởng lão sắp sửa biến thành phế phẩm, PhượngTê hít vào một ngụm khí lạnh, dùng tốc độ sánh ngang với tia chớp phóngtới, vớt lên tất cả những đồ vật sắp sửa “tiếp xúc thân mật” cùng mặtđất. Lúc cái kệ đã nằm trên đất, tay Phượng Tê đã đầy ắp các loại trânphẩm, chân phải vớt viên ngọc Cửu long hồ, một chân trái làm trụ chotoàn bộ cơ thể.

Cũng may là hắn phản ứng nhanh! Phượng Tê nhìn toàn bộ bảo bối đều an toàn, thở dài một hơi nhẹ nhõm.

“Wow, “chị” Phượng Tê rất đẹp trai nha.” Phượng Lại Tà quả thật muốn vỗ taytán thưởng màn biểu diễn đặc sắc vừa rồi của Phượng Tê, chẳng qua đằngsau vẻ tươi cười đó lại xuất hiện một tia tinh ranh trong đáy mắt cô bé. Phượng Lại Tà bỏ thanh trường kiếm trên tay xuống, chạy về phía PhượngTê.

Kết quả là khi chạy tới gần Phượng Tê, Phượng Lại Tà lạitrượt chân, trực tiếp ngã nhào vào người Phượng Tê, vậy là một màn bithảm chính thức ra đời.

Phượng Tê vì muốn bảo vệ không để PhượngLại Tà bị thương tổn, lập tức buông ra toàn bộ bảo bối trăm năm hiếm cótrên người mình, đưa tay đỡ lấy Phượng Lại Tà. Hai người đồng thời tétrên mặt đất, Phượng Tê cẩn thận ôm Phượng Lại Tà vào lòng mình.

“Á…” Phượng Lại Tà đau đến mức nheo mắt chau mày, thật không ngờ cơ thểPhượng Tê lại cứng rắn như vậy, giống như một bức tượng đá, làm cho dathịt non nớt của Phượng Lại Tà đập vào mà đau điếng.

Về phầnPhượng Tê, sau khi tỉnh táo lại sau một màn thất điên bát đảo, điều đầutiên hắn phát hiện ra lại là tay hắn đang chạm vào một nơi mềm mại và ấm áp đến kì lạ, dọa cho hắn hoảng hốt đến mức nhảy dựng lên.

Trời ơi! Hắn vừa đụng vào cái gì?

“A!” Phượng Lại Tà bị hành động đứng lên của Phượng Tê làm cho giật mình,hoàn toàn không phát hiện ra Phượng Tê vừa chạm vào ngực mình.

“Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?” Các trưởng lão nghe thấy tiếng loảng xoảng phátra từ đây thì liền đi tới xem xét, không ngờ vừa đến nơi lại nhìn thấymột đống hỗn độn, hai người trong số bọn họ liền choáng váng đến mứcsuýt nữa là ngã ra bất tỉnh.

Bảo bối yêu quý của bọn họ, trânphẩm của bọn họ, tại sao chỉ trong chốc lát đã thành đồ vứt đi rồi? Cáctrưởng lão khóc không ra nước mắt, hận không thể bước tới lấy keo dán mà dán từng mảnh nhỏ lại với nhau.

“Trưởng lão.” Tâm trí của Phượng Tê bị tiếng than thở của các vị trưởng lão kéo trở về, hắn hơi mất tựnhiên, gật đầu chào hỏi theo lễ nghi.

Đại trưởng lão nhìn thấy tử tinh cầu bảo bối của mình xuất hiện trên dưới mười vết nứt, không khỏicảm thấy đau lòng. Hắn cúi người, định cầm tử tinh cầu lên, kết quả làtay vừa chạm vào thì những vết nứt kia đã tách quả cầu ra thành cả chụcmảnh nhỏ. Còn gì đau lòng hơn là hủy vật người yêu thích ngay trước mặtngười đó? Khuôn mặt trấn tĩnh của đại trưởng lão cuối cùng cũng xuấthiện vẻ nhăn nhó.

“Phượng Tê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tốt nhất là Phượng Tê nên cho hắn một câu trả lời thỏa mãn.

“Là con vô ý, ban nãy đã bất cẩn đụng ngã cái kệ.” Phượng Tê cúi đầu, gánhchịu mọi tội lỗi. Phượng Lại Tà đứng một bên, hơi kinh ngạc nhìn hắn. Kỳ thật, tất cả mọi chuyện chẳng liên can gì tới hắn, là tự nó muốn chọctức mấy ông trưởng lão cho nên mới làm như vậy, việc gì hắn phải nhậntội thay chứ.

“Này, không…”

Phượng Lại Tà muốn lên tiếnglàm rõ, tuy rằng nó “không cẩn thận” làm vỡ vài thứ của bọn họ, thếnhưng một người làm một người chịu, nó không muốn liên lụy người vô tội.

Có điều, Phượng Tê không cho Phượng Lại Tà cơ hội giải thích, hắn lập tứcmở miệng cắt ngang: “Con sẽ sai người ghi lại tổn thất của các vị trưởng lão, rồi phái người đi khắp tam giới tìm kiếm bảo vật để bồi thường.”Thân phận của hắn là công chúa, lại là người nối nghiệp được đại trưởnglão lựa chọn, cho dù nhận tội này cũng sẽ không bị trừng phạt gì, cùnglắm là nghe mọi người thuyết giáo một lúc. Nhưng ngược lại, nếu như đâylà tội của Phượng Lại Tà, chỉ sợ sẽ có người “đục nước béo cò”. Hắc Linh Vũ hiện tại đã điên loạn, không thể đối chất với Phượng Lại Tà, cho nên hành động giết người của cô bé là cố sát hay ngộ sát không còn cách nào để xác định.

Thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện.

“Mong rằng con có thể làm mọi người thỏa mãn.” Đại trưởng lão nhìn thấyPhượng Tê tự mình nhận tội, trong lòng dĩ nhiên biết rõ. Người cẩn thậnnhư Phượng Tê làm sao có thể phạm một sai lầm ấu trĩ như vậy chứ, chẳngcần phải nghĩ nhiều cũng biết thừa rằng thủ phạm của vụ này là PhượngLại Tà. Chẳng qua, nếu như Phượng Tê đã chủ động nhận tội thay cô bé thì hắn cũng cứ thuận theo vậy.

“Dạ.” Phượng Tê gật đầu, biết rằngđại trưởng lão sẽ không tiếp tục truy cứu. Các trưởng lão khác cũng nểmặt đại trưởng lão nên không nói thêm gì nữa, thế nhưng đôi mắt thì vẫnnhìn chằm chằm vào những mảnh nhỏ dưới đất.

Bảo bối nha, toàn là bảo bối đó nha.

“Được rồi, Phượng Lại Tà, chúng ta sẽ đưa ra phán quyết cho ngươi vào chiềunay, ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi.” Đại trưởng lão quay sang nói vớiPhượng Lại Tà.

“Phán quyết?” Phượng Lại Tà nghiêng đầu: “ChịPhượng Tê nói với con là chị Linh Vũ đã phát điên từ sáng sớm hôm nayrồi, vậy thì làm sao đối chất với con được?” Dựa vào buổi đối chất giữaphạm nhân và một người điên để cho ra phán quyết? Chưa bao giờ nghethấy.

Đại trưởng lão nhìn thoáng qua Phượng Lại Tà, sau đó nói: “Hắc Linh Vũ mặc dù điên nhưng miệng vẫn luôn nói một câu.”

“Nói cái gì?” Phượng Lại Tà tò mò hỏi.

“Đừng, Tiểu Tà, ta sẽ không nói cho người khác biết là ngươi giết Khắc LaLạp.” Giọng nói của đại trưởng lão nhuốm màu tang tóc giống như đến từđịa ngục.

Phượng Lại Tà trợn to mắt, cảm thấy không thể tin nổi.Vẻ mặt của Phượng Tê ở một bên lại càng kinh hãi hơn, không gian độtnhiên trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ.

*****

Phượng Lại Tà tay mang còng, chân đeo xiềng xích bước vào phòng thẩm lí – cănphòng có hình dạng như đấu trường La Mã kia. Bốn phía là mười hai vịtrưởng lão vẫn đang ngồi nghiêm trang.

Cùng với một vị: Phượng Tê.

Phượng Tê nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt của Phượng Lại Tà, trong lòngcảm thấy không ổn. Hắn lặng lẽ bước tới cửa, khẽ phất tay, một tia sángmỏng manh phát ra từ đầu ngón tay hắn, luồn qua khe cửa bay ra ngoài,hướng về phía phủ bá tước.

“Phượng Lại Tà, ngươi còn có cái gì để ngụy biện không?” Khải Ngươi vênh váo hỏi.

“Con không muốn giết Hắc Linh Vũ.” Phượng Lại Tà lạnh lùng nhìn thoáng qua Khải Ngươi, giọng điệu có thể nghe ra chút áp lực.

“Không có? Vậy ngươi có thể cho ta biết, tối hôm qua ngươi chạy đi đâu? Chạytới đâu hả?” Khải Ngươi ép sát từng chút một, đến cơ hội để thở cũngkhông cho Phượng Lại Tà. Mỗi ngày thức dậy, hắn đều muốn đẩy Phượng LạiTà vào chỗ chết để báo thù cho Khắc La Lạp.

Phượng Lại Tà cắnmôi, quật cường nhìn vẻ mặt càng ngày càng hung hăng ngang ngược củaKhải Ngươi. Nó thấy được sát ý và niềm hưng phấn trong mắt ông ta, dường như, ngày hôm nay, cái chết là kết cục đã được định sẵn cho nó.

“Ta đi quảng trường.” Phượng Lại Tà ngẩng cao đầu trả lời.

“Ngươi tới quảng trường làm cái gì?” Vẻ mặt của Khải Ngươi càng tỏ ra đắc ý,hắn đang mong đợi cô bé sẽ thừa nhận hành vi phạm tội tiếp theo đó.

“Ta cột Hắc Linh Vũ vào thập tự giá.” Dám làm dám chịu, Phượng Lại Tà ưỡnngực, ngẩng cao đầu, thẳng thắn nói ra tất cả. Nó không thể nói dối,ngày hôm qua, mọi người đều thấy rõ nó và Tiểu Bạch rời khỏi địa lao,sau đó cùng nhau trở về Hội trưởng lão. Chỉ cần bọn họ muốn, bọn họ hoàn toàn có thể điều tra xem ngày hôm qua nó có tới quảng trường hay không, vì vậy, không cần phải che giấu làm gì.

“Tốt. Nếu ngươi đã thừanhận, vậy thì chúng ta cũng không cần phải khách khí với ngươi nữa.”Khải Ngươi cảm thấy thỏa mãn, cười nhạt nói.

“Người đâu, đem phạm nhân này ra ngoài, chuẩn bị chịu tội.”

“Ngươi dựa vào cái gì mà phạt ta?” Ánh mắt lạnh lùng của Phượng Lại Tà quétqua mọi người trong phòng, vẻ khả ái như mèo con của ngày thường đã bịthay thế bởi nét sắc lạnh, khiến cho đám binh lính không khỏi sửng sốt.

“Ngươi đã nhận tội rồi, còn muốn giảo biện?” Khải Ngươi hừ lạnh.

“Nhận tội? Ta nhận tội gì? Ta thừa nhận là tối qua ta tới quảng trường trừngtrị kẻ muốn dùng huyết xà giết chết ta – Hắc Linh Vũ, ngươi dựa vào cáigì mà phạt ta?” Phượng Lại Tà cười nhạt, hoàn toàn không còn vẻ hồnnhiên vô tư như lúc trước, sự lạnh lùng ánh lên trong mắt khiến nhữngngười ở đây đều cảm thấy e ngại.

“Ngươi còn muốn chống chế? Nếukhông phải ngươi có tật giật mình thì tại sao lại đi tìm Hắc Linh Vũchứ? Rồi tại sao lại dọa cô ta chỉ trong một đêm mà phát điên, chỉ cònbiết nói mỗi một câu kia?” Khải Ngươi tức giận điên cuồng, không buồnquan tâm tới sự thay đổi trong vẻ mặt của Phượng Lại Tà. Hắn giờ đây chỉ còn biết mỗi việc phải trả thù cho cháu gái, tất cả những thứ khác đềukhông quan trọng.

Đinh đinh! Phượng Lại Tà bước lại gần KhảiNgươi, xiềng xích trên chân va chạm vào nhau phát ra âm thanh đinh tainhức óc. Cô bé ngước mặt lên, nhìn thẳng vào mắt Khải Ngươi, nói rõ từng câu từng chữ:

“Khải Ngươi đại nhân, ngài đừng quên, từ lúc banđầu là chính ta đề nghị đối chất cùng với Hắc Linh Vũ, nếu như ta có tội thì làm vậy không phải là tự đào mộ chôn mình hay sao? Ta đi gây sự với Hắc Linh Vũ? Khải Ngươi đại nhân, ngươi giải thích thế nào về việc tacó thể thoát khỏi địa lao vào tối qua? Là ai thả ta ra? Tại sao Hắc Linh Vũ lại bị ta bắt đi? Nếu như không phải cô ta thả rắn độc vào phònggiam, muốn chúng cắn chết ta thì ta cũng không thể nào có đủ thời giantìm cô ta rồi đưa cô ta tới quảng trường được. Là tự cô ta gây sự trước, ta mới phải ăn miếng trả miếng, cô ta muốn mạng của ta, ta sẽ khiến côta phải mất mặt trước mọi người. Mời ngài nói cho ta biết, như vậy thìcó gì sai chứ?”

Nếu có sai, Hắc Linh Vũ mới là người đầu tiên phải chịu tội.

Đứng một bên im lặng lắng nghe, Phượng Tê cực kỳ kinh ngạc trước lập luậnsắc bén và tư thái cao ngạo của Phượng Lại Tà. Đây là cô bé ngây thơ khả ái lại hay đùa giỡn người khác mà hắn quen biết sao? Tại sao đứng giữađám đông, tay chân mang xiềng xích, Phượng Lại Tà vẫn làm cho người khác cảm thấy chói mắt, không thể nào xem thường?

Những lời nói củaPhượng Lại Tà làm cho khuôn mặt của Khải Ngươi đỏ tới tận mang tai, dáng vẻ tươi cười càn rỡ ban đầu cũng biến mất không tăm tích.

“Làmcàn, ngươi đã phạm tội mà còn không thừa nhận, người đâu, bắt nó lại cho ta.” Khải Ngươi rõ ràng là cực kỳ tức giận, các trưởng lão khác thấyđại trưởng lão không có ý kiến gì thì cũng im lặng.

Binh línhtuân theo mệnh lệnh của Khải Ngươi, tiến lên túm lấy tứ chi Phượng LạiTà. Bọn họ sử dụng sức mạnh rất thô bạo, trong chớp mắt đã kéo ngãPhượng Lại Tà xuống đất.

Phượng Tê cảm thấy căng thẳng, rục rịch định tiến lên nhưng lại bị đại trưởng lão liếc mắt cảnh cáo, đành đứng lại tại chỗ.

Thân thể Phượng Lại Tà bị kéo lê ra ngoài, mặt đất thô ráp ma sát vào làn da non nớt làm cho cô bé cảm thấy đau đớn. Cắn răng, Phượng Lại Tà trừngmắt nhìn Khải Ngươi, hét lớn: “Tiểu Bạch.”

“Hống!”

Ngaykhi tiếng thét của Phượng Lại Tà vừa dứt, một tia chớp chợt lóe lên giữa căn phòng, đánh thẳng xuống xiềng xích trên người Phượng Lại Tà, trongnháy mắt đã chặt đứt những gọng kiềm đó. Đồng thời, một con bạch langcực lớn cũng xuất hiện bên cạnh Phượng Lại Tà, ánh mắt phẫn nộ đảo quatừng người có mặt ở đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.