Hỏa Đề tới trước một cánh cửa sắt, đưa mắt nhìn qua vài lần. Tiểu Bạch điphía sau hắn, khứu giác nhạy bén dễ dàng ngửi thấy mùi tanh cổ quái tràn ra từ bên trong.
Khi đi đến tận cùng của địa lao, bọn họ pháthiện ra một cánh cửa lớn màu vàng, trên đó khắc hình hai con dơi mangđôi mắt được làm bằng bảo thạch màu đỏ tươi, tản ra không khí mờ ámkhiến kẻ khác cảm thấy hoang mang.
“Ngươi đoán chủ nhân của ngươi ở trong đây?” Hỏa Đề khoanh tay trước ngực, còn Tiểu Bạch thì chăm chúđánh hơi. Một lúc sau, Tiểu Bạch ngước đầu tru lên một tiếng, dường nhưđang trả lời câu hỏi của Hỏa Đề.
Hỏa Đề cười, giơ chân đá văngcánh cửa, một căn phòng lộng lẫy liền xuất hiện trước mắt hắn: rất nhiều đóa hoa hồng phủ kín cả mặt đất, rõ ràng là do một ai đó đã cố công tạo nên. Nhưng điều làm cho Hỏa Đề khiếp sợ chính là thiếu nữ nằm giữa biển hồng hoa, nhắm mắt ngủ say – Phượng Lại Tà.
“Tiểu Tà.” Hỏa Đề mở miệng gọi, còn Tiểu Bạch thì đã sớm nhảy phắt lên, phóng qua tầng tầnglớp lớp đóa hoa hồng để đi tới bên cạnh Phượng Lại Tà.
“Ngao.” Tiểu Bạch dúi đầu vào người Phượng Lại Tà, muốn nâng đầu cô bé lên nhưng không có chút tác dụng nào.
“Tiểu Tà làm sao vậy?” Hỏa Đề bước nhanh tới, một tay nâng Phượng Lại Tà dậy, đưa tay dò xét hơi thở của cô bé. Phượng Lại Tà không còn thở nữa,nhưng gương mặt thì vẫn hồng hào, không có dấu hiệu gì là đã tử vong.Hắn lại đưa tay đặt vào động mạch của cô bé, nhận thấy rằng nơi đó vẫncó sự lưu thông máu. Phượng Lại Tà vẫn còn sống, nhưng lại không hề hôhấp. Hiện tượng quỷ dị này làm cho một người vốn có kiến thức rộng rãinhư Hỏa Đề cũng phải kinh ngạc vô cùng.
Phượng Lại Tà mất tíchtròn ba ngày ba đêm, nếu cô bé ở trong căn phòng không có không khí nàysuốt quãng thời gian đó thì chắc chắn là phải chết. Ngay cả khi PhượngLại Tà có khả năng bế khí thì cũng chỉ duy trì được lâu nhất là một ngày rưỡi, sau đó, máu sẽ không thể lưu thông và dẫn tới tử vong. Nhưng mà,gương mặt hồng hào của Phượng Lại Tà cùng với trái tim vẫn đang đập đềuchứng tỏ rằng cô bé vẫn đang sống.
“Chủ nhân của ngươi là quáivật gì thế, không ngờ sống không có không khí suốt ba ngày và vẫn khỏemạnh.” Hỏa Đề nói với Tiểu Bạch. Xét thế nào thì Phượng Lại Tà cũng chỉlà một con người bình thường, sinh mệnh mỏng manh không thể chịu nổi lấy một chưởng của hắn.
“Hống.” Tiểu Bạch đáp lại.
“Thôi bỏđi, chắc là ngươi cũng không biết.” Hỏa Đề lắc đầu, dường như hắn bắtđầu cho rằng mình thật sự có khả năng nói chuyện cùng động vật. Đôi mắtcủa con lang này có vẻ như biểu lộ được điều mà nó đang suy nghĩ, là donó quá có linh tính hay là tại sao đây?
Hỏa Đề thấy được rằng Phượng Lại Tà bình yên vô sự, lúc này mới có tâm trạng quan sát căn phòng.
Ngoại trừ những đóa hoa hồng xa hoa, căn phòng này được bày trí rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường rộng lớn cùng với cái bàn và vài cái ghế. Tuyvậy, bức họa trên tường lại thu hút sự chú ý của Hỏa Đề. Đó là một bứctranh rất đẹp vẽ người thiếu nữ, tuy rằng vẫn chưa hoàn thành nhưng cũng đã thấy sơ nét được ngũ quan, mơ hồ đã hiện ra vẻ đẹp hoàn mỹ.
Ngắm nhìn một hồi, Hỏa Đề bỗng nhiên cảm thấy người thiếu nữ trong tranhtương tự như Phượng Lại Tà đang ngủ say. Hắn bất giác đưa tay muốn gỡbức tranh khỏi vách tưởng để tỉ mỉ thưởng thức, nhưng khi hắn vừa lấybức tranh xuống, đang định xoay người qua so sánh với Phượng Lại Tà, hắn lại nghe thấy tiếng gầm gừ của Tiểu Bạch vang lên.
Phượng Lại Tà lúc này đã ngồi thẳng dậy, đồng thời nhìn chằm chằm vào hắn.
*****
Vào thời điểm này, Phượng Ngâm đang ngồi phê duyệt văn kiện tại thư phòng,trước mặt hắn là Phượng Tê. Nhưng mà, Phượng Tê chỉ đứng yên, cúi đầu,chậm chạp không chịu nói rõ nguyên nhân tại sao lại đột nhiên tới đây,làm cho Phượng Ngâm cảm thấy hơi tò mò: có chuyện gì đủ để cho đứa congái hắn luôn lấy làm tự hào này chần chừ không chịu nói?
Tuynhiên, ngay lúc Phượng Ngâm định mở miệng dò hỏi, hắn bỗng cảm giác được có người đã động vào kết giới hắn thiết lập. Hai mắt hắn hơi nheo lại,là ai? Phượng Ngâm lạnh lùng đảo mắt nhìn Phượng Tê, hít một hơi thậtsâu, đứng dậy.
“Con đi về trước đi, có chuyện gì để sau hãy nói,bây giờ ta có chuyện quan trọng phải làm.” Nói xong, Phượng Ngâm lập tức rời khỏi thư phòng trước ánh mắt ngạc nhiên của Phượng Tê.
*****
“Em…” Nếu không phải quen biết Phượng Lại Tà, hắn sẽ cho rằng bây giờ mình đang gặp quỷ.
Mới vừa rồi cô bé còn bất tỉnh nhân sự, bây giờ đã ngồi thẳng dậy, hai tayngoan ngoãn đặt trên đầu gối, đôi mắt mờ mịt nhìn về phía trước, trốngrỗng tựa như một con búp bê không có linh hồn.
“Hống.” Cảm giácđược hơi thở nguy hiểm bên cạnh mình, Tiểu Bạch liền nhảy tới bên cạnhHỏa Đề, xoay người về phía Phượng Lại Tà gầm gừ.
Hỏa Đề cảm nhận được sự khẩn trương của Tiểu Bạch, hắn buông bức tranh trong tay xuống, đi tới cạnh người Phượng Lại Tà.
Tuy vậy, mặc cho Hỏa Đề bước lại gần, hai mắt Phượng Lại Tà vẫn không có gì thay đổi, vẫn nhìn đờ đẫn về phía trước, dường như hoàn toàn không chú ý tới hắn.
“Phượng Lại Tà, em có tỉnh không đó?” Hỏa Đề đưa tayhuơ huơ trước mắt Phượng Lại Tà, nhưng cô bé vẫn không có phản ứng gì.Hỏa Đề thở phào nhẹ nhõm. Hắn xoay người, định cầm bức tranh lên lầnnữa, nhưng trong lúc đó lại bất cẩn hất ngã một ly máu được đặt trênbàn.
Ly thủy tinh trong suốt rơi trên mặt đất, phát ra âm thanhchói tai, dòng dung dịch đỏ tươi tràn lên chiếc thảm, mùi máu tươi chớpmắt đã tràn ngập căn phòng.
Hỏa Đề nhíu mày, hắn cũng không thích mùi máu nồng đặc ở huyết tộc.
Tuy nhiên, ngay lúc máu tràn ra thảm, hai mắt Phượng Lại Tà đã lập tức giật mạnh, lần thứ hai mở ra, con ngươi vốn có màu hổ phách đã chuyển sangmàu tím, sâu bên trong đó có chút ánh sáng lóe ra.
“Hống! Hống!”Vẫn luôn ở cạnh Phượng Lại Tà, Tiểu Bạch nhìn thấy tất cả mọi biến hóa.Nó bắt đầu gầm gừ một cách bất an. Nghe thấy vậy, Hỏa Đề nghi ngờ xoayngười lại, đối diện với hắn là một cặp mắt màu tím câu hồn đoạt phách.
Hỏa Đề hít sâu một hơi, đôi mắt kia phảng phất như có một ma lực đầu độc người khác, làm cho hắn lún sâu vào.
Chết tiệt! Thân là hoàng tử Ma tộc, Hỏa Đề có sức chống cự mạnh hơn gấpnhiều lần so với người khác. Hắn kịp thời dời ánh mắt qua nơi khác,nhưng mồ hôi lạnh lại vô thức chảy dài trên trán.
“Hỏa Đề.”Phượng Lại Tà chậm rãi mở miệng gọi tên Hỏa Đề, giọng nói mềm mại, dịudàng phát ra như rót mật vào lòng người, tưởng như là một loại ma chú mê hoặc.
“Phượng Lại Tà, em làm sao vậy?” Hỏa Đề hít vào một hơithật sâu, nghĩ thầm rằng hắn đường đường là hoàng tử của Ma tộc, làm sao có thể bị hành động quái dị của một con người hù dọa được. Bình tĩnhlại, lần thứ hai nhìn về phía Phượng Lại Tà, chỉ là, lần này, Hỏa Đề đãthông minh né tránh đôi mắt cô bé.
“Hỏa Đề.” Phượng Lại Tà bỗng nhiên dang hai tay ra, nghiêng đầu nhìn Hỏa Đề.
“Em muốn làm gì?” Nhìn đôi tay đang dang rộng như cần người ôm ấp, Hỏa Đề cảm thấy hơi khẩn trương.
“Hỏa Đề.” Phượng Lại Tà dường như không nghe thấy gì, cứ tiếp tục gọi tênHỏa Đề, đôi mắt màu tím mở to khiến cho người khác cam tâm tình nguyệntrầm luân trong đó. Hỏa Đề đang lúc lơ đãng, một lần nữa phải đối mặtvới đôi mắt ấy, màu tím bên trong so với bên mắt màu tím của hắn lạicàng thêm mê người, dường như có cả một biển trời sắc tím đang mời gọihắn tới.
Hỏa Đề đắm chìm trong đôi mắt màu tím đó. Sâu trong đáymắt, hắn thấy được bóng dáng của Tiểu Tà: cô bé đang mặc trang phục tơlụa màu trắng, mỉm cười dang hai tay trước mặt hắn – nụ cười ngọt ngàođủ để hòa tan cả ngọn núi băng giá nhất thế giới. Hỏa Đề cảm thấy ấm áptrong lòng, vô thức bước lại gần Phượng Lại Tà, đưa tay ôm cô bé vàongười.
“Hỏa Đề.” Tiếng kêu kia lại vang lên bên tai, chút ý thức tỉnh táo còn sót lại của Hỏa Đề cũng theo đó mà biến mất.
Tiểu Tà đang gọi hắn, Tiểu Tà kêu tên hắn.
Hỏa Đề hơi nghiêng đầu, để lộ ra phần cổ.
Phượng Lại Tà nheo hai mắt lại, bên môi hiện ra nụ cười mê hoặc chưa từng có.
Đau đớn xuất hiện trên cổ Hỏa Đề. Đồng thời, một dòng dung dịch ấm áp chảy qua cổ hắn.
Chuyện gì đang xảy ra?
Lúc Phượng Lại Tà buông Hỏa Đề ra, hắn không còn đủ sức chống đỡ cơ thể mình nữa nên đã khuỵu xuống ghế.
Lúc này, nụ cười trên khuôn mặt Phượng Lại Tà đã biến mất, vệt máu màu đỏtươi phủ lên làn môi tái nhợt của cô bé, giúp cho nó càng thêm xinh đẹpmê người.
Đôi mắt màu tím nhìn về phía bạch lang vẫn đang duy trì trạng thái đề phòng, Phượng Lại Tà nhoẻn miệng cười. Hàm răng của cô bé nhuộm một màu đỏ tươi sặc sỡ.
Đây là ai? Đứng im một bên, TiểuBạch nhìn chằm chằm con người xa lạ trước mắt. Đây đúng là thân thể củaPhượng Lại Tà, nhưng lại hoàn toàn không giống với cô bé.
PhượngLại Tà liếm đi chút máu còn vương lại trên môi, sau đó mang theo ý cười, lần thứ hai rơi vào trạng thái ngủ say. Cơ thể của Phượng Lại Tà ngãlên người Hỏa Đề, làm cho hắn bắt đầu tỉnh táo trở lại. Hắn mệt mỏingẩng đầu, giữa trán nhíu lại thật chặt.
Sự đau đớn sau cổ làmcho hắn cảm thấy váng đầu, hoa mắt. Tuy vậy, điều khiến cho hắn càngthêm khẩn trương chính là hơi thở nguy hiểm đang ngày càng tới gần. HỏaĐề cắn răng, miễn cưỡng di chuyển cơ thể nhào lên người Tiểu Bạch, cốgắng đọc ra một dòng chú ngữ.
Một người một thú lập tức biến mất khỏi căn phòng.
Một giây sau, cánh cửa lớn mở ra. Phượng Ngâm đứng ở cửa, vẻ mặt âm trầm và hung ác.
Hắn biết chắc rằng đã có người tới căn phòng này.
Phượng Ngâm đi tới giữa căn phòng, ôm Phượng Lại Tà lên, nhẹ nhàng đặt cô bétrở lại chiếc giường lớn, rồi thương xót đưa tay mơn trớn gương mặt mềmmại của Phượng Lại Tà.
Sau đó, một đôi mắt màu đen lập tức đảo qua mỗi ngõ ngách bên trong căn phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]