Đầu óc mờ mịt, haimắt chua cay, Phượng Lại Tà chậm rãi mở mắt ra, bộ não hoạt động chậmchạp không có một chút phản ứng nào, dường như trong đó chứa rất nhiềukí ức, nhưng lại không nhớ ra được bất kỳ chuyện gì.
Cơn đau nhức bắt đầu từ trán, dần dần lan tràn ra toàn thân.
“Ôi”. Phượng Lại Tà lắc lắc đầu, cau mày ôm lấy cái trán của mình.
“Mình bị sao vậy?”. Híp mắt lại, Phượng Lại Tà vừa nhìn thấy trần nhà lạ lẫmliền hít mạnh vào một hơi, đồng thời phát ra một tiếng thét chói tai“A!”
“Tiểu Tà tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?” Hồ Tư đẩy cửa màvào, trên gương mặt già nua xuất hiện nét nghi hoặc. Rốt cuộc có chuyệngì làm Tiểu Tà hoảng sợ?
“A! Ông là ai?” Phượng Lại Tà giật mìnhbật dậy, ôm lấy chăn mền trước ngực, trừng mắt nhìn ông già xa lạ độtnhiên xông tới. Nó hoảng sợ ngồi co chân lại, nét sợ hãi lộ rõ trong đôi mắt to.
“Tiểu Tà tiểu thư, tôi là Hồ Tư, tiểu thư không nhớ rõtôi sao?” đáy mắt Hồ Tư khẽ loé lên, hắn nhăn lại lông mày nhìn PhượngLại Tà. Cô bé hoàn toàn không có vẻ gì là đang giả vờ cả. Thấy vậy, hắnthoáng cảm thấy có chút bất an.
“Hồ Tư? Tôi không biết ông là ai, tại sao tôi lại ở chỗ này?” Phượng Lại Tà giống như một con thú nhỏ bịdoạ sợ, cắn chặt môi, hoảng sợ nhìn mọi thứ trước mắt. Ai đến nói chonó, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, ông lão trước mắt này là ai?
“Tiểu Tà tiểu thư, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-mot-chut-di-ma-daddy/2265333/quyen-1-chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.