Chương trước
Chương sau
Hoa hồng diễm lệ baotrùm đại sảnh, màu đỏ thắm đặc biệt kiều diễm làm say đắm lòng người,tiếng nhạc du dương vang lên hòa vào hương hoa thoang thoảng trong không khí, tất cả tạo nên một buổi yến tiệc thoải mái thư giãn sau một ngàythi đấu căng thẳng.

Tuy nhiên, bởi vì yến hội lần này là dành cho các tuyển thủ tham gia thi đấu, cho nên số lượng nam nữ xuất hiện trong đại sảnh không hề cân đối, liếc mắt thoáng qua chỉ thấy được một lượnglớn các nam tuyển thủ phong độ lịch lãm, ngẫu nhiên mới xuất hiện một cô gái, hiển nhiên cô gái ấy sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.Nhưng mà, sau khi Phượng Lại Tà cùng với Phượng Lại bước vào đại sảnh,không khí ngay lập tức náo nhiệt hẳn lên. Một cô gái kiều diễm đáng yêu, lại khoác trên người bộ trang phục hết sức nóng bỏng, lập tức trở thành tâm điểm bữa tiệc. Phượng Lại Tà hầu như có thể cảm nhận được ánh mắtnhiệt liệt cuồn cuộn bắn tới từ bốn phương tám hướng, dường như muốn ănsống nuốt tươi nó.

Tại sao tình huống hoàn toàn không giống vớitưởng tượng của nó? Các mỹ nữ thường ngày vẫn nhìn thấy ở hội trường Võđạo đại hội biến đâu mất rồi? Các cô gái luôn si mê nhìn chằm chằm daddy cũng không thấy nữa? Tại sao trước mắt nó chỉ thấy toàn là nam giới?

“Daddy, vì sao không có ai là nữ thế?” Không đè nén được sự nghi ngờ trong lòng, Phượng Lại Tà nhỏ giọng hỏi.

Phượng Lại thờ ơ nhìn cô bé một chút, rồi trả lời: “Bởi vì bạn bè và ngườithân đi cùng các tuyển thủ tới xem Võ đạo đại hội không được phép thamdự tiệc chúc mừng.”

Cái gì? Hóa ra còn có một quy định như vậy,tại sao lúc trước nó không biết một chút gì? Nói như vậy, chẳng phải một buổi chiều lo lắng của nó hoàn toàn là một trò cười hay sao, quả thựclà tốn công vô ích.

Phượng Lại Tà buồn bực, biết vậy đã chẳng làm. Thế nhưng, nó đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, bèn kéo tay áo Phượng Lại hỏi.

“Như vậy tại sao con lại có thể tới?” Nó là gia nhân, cũng không phải tuyển thủ, tại sao lại được phép tham dự?

“Bởi vì chủ nhà ngoại lệ.”

Phượng Lại Tà hiểu ra, gật đầu, thảo nào các cô gái hiếm hoi khác có mặt ở đây đều cũng là huyết tộc, nói cho cùng, sân nhà vẫn là có ưu đãi. Phỏngchừng buổi tiệc này là dùng để giúp các tiểu thư huyết tộc lựa chọn đấng lang quân như ý, huyết chủ thật giảo hoạt, không ngờ lại nghĩ ra đượccách để cắt đuôi phái nữ của các tộc khác, để mỹ nhân tộc mình độc hưởng thanh niên tài giỏi khắp nơi, thật là rất nham hiểm mà.

PhượngLại nhìn thấy vẻ mặt thay đổi liên tục của Tiểu Tà, không khỏi cảm thấybất đắc dĩ, chẳng biết trong đầu cô bé lại đang nghĩ tới chuyện kì lạquái dị gì nữa đây.

“Daddy, chúng ta đi khiêu vũ đi.” Nếu tìnhđịch không có khả năng xuất hiện, như vậy nó có thể thỏa thích chơi đùarồi, dường như nó chưa bao giờ được khiêu vũ cùng với daddy, cho nên lần này nhất định phải bù đắp lại.

Phượng Lại cười khẽ, gật đầu, đối với yêu cầu của cô bé, hắn không có cách nào cự tuyệt.

Phượng Lại nắm tay Tiểu Tà, hai bóng người một cao một thấp cùng nhau tiến vào sàn nhảy, bắt đầu khiêu vũ giữa tiếng nhạc du dương.

Nam tử tuấn tú tài giỏi, thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu, hai người hợp lại thành mộtbức họa tuyệt mỹ, cuốn hút tầm mắt của mọi người. Càng ngày càng cónhiều ánh nhìn hâm mộ hướng về phía Phượng Lại, cô gái bên cạnh hắn quảthật rất hấp dẫn, nhưng mà đối phương đã lọt vào tốp ba ở kỳ đại hộitrước, bọn họ dĩ nhiên không ngu xuẩn tới mức xông lên cùng hắn cướpngười. Nếu cô gái đã được Phượng Lại che chở, vậy bọn họ chỉ ở xa xem là được rồi, nếu làm cái gì đó khiến hắn không vui, vậy thì thật sự là lợi bất cập hại.

Song song đó, ở một góc khác của căn phòng, Hỏa Đềđang nâng ly rượu trợn tròn mắt nhìn Phượng Lại cùng Tiểu Tà. Hôm naykhi hắn vừa nhìn thấy cô bé thì ngay lập tức đã muốn xông lên xách cô bé ném về nhà. Tiểu Tà tại sao có thể mặc bộ trang phục hở hang như vậyxuất hiện trước mặt mọi người, làm cho những gã đàn ông khác dùng ánhmắt mê say dán vào người Tiểu Tà. Cô bé thuộc về hắn, tất cả mọi thứ của cô bé đều thuộc về một mình hắn, trừ hắn ra, người khác đều không thểnhìn trộm.

Hỏa Đề cầm chặt ly rượu trong tay, khắc chế mong muốnxông lên phía trước. Trên thực tế, lúc này hắn đang nói chuyện phiếmcùng đại ca và nhị ca, nhưng khi vừa nhìn thấy bóng dáng của cô nhóc kia thì lập tức sự chú ý liền thay đổi, chuyển dời về phía Phượng Lại Tà.Cho nên nhị ca vừa nói cái gì với hắn, hắn đều không nghe thấy, chỉ mộtmực cầm ly rượu trừng mắt nhìn cô gái xinh đẹp tựa thiên sứ trên sànkhiêu vũ.

“Hỏa Đề.” Xưng Quân cuối cùng không chịu nổi vẻ khôngyên lòng của Hỏa Đề, hắn đợi sau khi Minh Hoàng rời khỏi liền lên tiếnggọi.

“A? Nhị ca, đại ca đâu mất rồi?” Giật mình hoàn hồn lại, Hỏa Đề hơi xấu hổ khi thấy vẻ mặt tối tăm của nhị ca, xem ra là đã pháthiện mình không chuyên tâm rồi.

“Đại ca vào toilet, nếu khi đạica trở về mà em còn chưa trở lại bình thường thì hãy chờ bị xử lý đi.”Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn không biết phải cảnh cáo đứa em trai bướng bỉnhnày như thế nào nữa. Hỏa Đề biểu lộ rõ ràng như thế, muốn giả vờ khôngthấy cũng không được. Chẳng phải là một thiếu nữ nhân loại thôi sao,nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của hắn kìa, nếu đại ca mà chú ý tới, nhấtđịnh sẽ khiển trách hắn không biết nặng nhẹ.

“Ờ.” Hỏa Đề lêntiếng, thế nhưng chỉ một chốc lát sau, hai mắt hắn lại tiếp tục dán vàoPhượng Lại Tà. Ồ… Không, chiếc váy của cô bé vừa phất lên, hắn thậm chícòn thấy được một góc nội y bên trong, không phải là hình ô mai như lầntrước, mà là hình vẽ một chú cọp con ngơ ngác đáng yêu.

“Hỏa Đề.” Xưng Quân đập một cái trời giáng lên đầu hắn, quả thật không biết nênnói cái gì nữa, Hỏa Đề xem lời nói của hắn như gió thoảng bên tai đúngkhông?

“A, em…” Hắn không phải cố ý, nhưng hai mắt của hắn lại không thể khống chế được, hắn cũng không có cách nào.

“Không được nhìn nữa. Em đã nghĩ kĩ chưa?” Xưng Quân thở dài nói.

“Nghĩ kĩ cái gì?” Nhị ca vừa rồi nói cái gì cơ? Chết thật, hắn không nghe được một chút gì.

Xưng Quân nhịn xuống ý định đánh người, nhẫn nại trả lời: “Về chuyện thiđấu, em thật sự muốn đánh một trận phân thắng bại với Phượng Lại bátước?” Khi hắn biết được Hỏa Đề và Phượng Lại công khai ước định liềncảm thấy không ổn, nếu như chuyện này để cho phụ vương biết đến thìkhông biết sẽ gặp phải phiền toái như thế nào nữa. Dù sao, tin tức đínhhôn giữa Hỏa Đề cùng Phượng Lại Tà vừa truyền trở lại Ma tộc, hiện tạicó lẽ phụ vương đã biết đến chuyện này rồi.

“Nhị ca, anh khôngtin em?” Hỏa Đề nhíu mày lại, nghe giọng điệu của Xưng Quân giống nhưchẳng hề tin tưởng hắn có thực lực đánh bại Phượng Lại vậy.

Xưng Quân thở dài, hắn biết Hỏa Đề xem thường Phượng Lại.

“Em không nên tự tin quá mức, Phượng Lại có thể vẫn giữ vững vị trí thứ balà có nguyên nhân nhất định.” Tuy rằng hắn cũng không rõ thực lực chânchính của Phượng Lại đạt tới mức nào, thế nhưng hắn có thể khẳng địnhrằng cả ba người đứng đầu, bao gồm cả đại ca Minh Hoàng của hắn đều đãtận lực bảo tồn thực lực, không hoàn toàn lộ ra trong những lần thi đấutrước. Vấn đề chỉ là Minh Hoàng, Đệ Nhị cùng Phượng Lại, mỗi người ẩngiấu bao nhiêu thực lực – việc này tới giờ vẫn còn là một bí ẩn.

Thứ hạng đối với ba người bọn họ đã không hề quan trọng.

“Anh biết em có khả năng, nhưng dù sao em cũng còn quá ít kinh nghiệm thựcchiến với các cao thủ khác, còn rất nhiều tình huống em không thể dựđoán được.” Thực lực của Hỏa Đề không tầm thường, hắn là ngôi sao sángcủa ma tộc, tiềm lực không thấp hơn Minh Hoàng, thế nhưng hắn vẫn còn“ngựa non háu đá”, khuyết thiếu sự bình tĩnh, cẩn thận cùng sâu sắc củaMinh Hoàng. Khi hai cao thủ quyết chiến, đây là một khuyết điểm trímệnh.

Dù sao, bất kể là Phượng Lại hay Đệ Nhị đều không phải làkẻ tầm thường, đằng sau lai lịch của bọn hắn còn ẩn dấu một bí mật không ai có thể đoán được, thực lực chân chính của bọn họ cho tới bây giờ vẫn còn là một dấu chấm hỏi. Tuy rằng thứ hạng thấp hơn Minh Hoàng, thếnhưng đó là bởi vì ba người chưa từng dùng toàn lực ứng chiến, bằngkhông, thứ tự thắng bại chỉ sợ sẽ có biến hóa nhất định.

Tuynhiên, lần đại hội này là đặc biệt, Phượng Lại bá tước chủ động đưa rađiều kiện nếu hắn giành được ngôi vô địch, bọn họ phải rút lại hôn ước,cục diện thế chân vạc bị phá vỡ, đến cuối cùng, vị trí thứ nhất sẽ thuộc về ai, bây giờ còn chưa thể định liệu được.

Không phải là hắnkhông tin tưởng Minh Hoàng, mà là hắn có thói quen cân nhắc tới tất cảcác khả năng có thể xảy ra, dựa vào đó mà an bày chu đáo mọi việc, mớicó thể đạt được hiệu suất cao nhất.

Hỏa Đề cười, vỗ vai Xưng Quân.

“Nhị ca, tin tưởng em, em sẽ không làm mất mặt Ma tộc, anh cứ yên tâm chờxem em cùng đại ca cùng nhau tranh đoạt ngôi vô địch.” Hắn có lòng tinvào năng lực của chính mình, hắn nhất định sẽ tự tay đoạt lấy Phượng Lại Tà, danh chính ngôn thuận biến cô bé trở thành tân nương của mình.

Xưng Quân lo lắng nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin của Hỏa Đề, trong lòng vẫn cảm thấy không yên. Ngay lúc này, một bóng người xuất hiện bên cạnh phântán sự chú ý của bọn họ.

“Đệ Nhị quốc sư.”

Một nam tử tuấn tú phong lưu ưu nhã ngồi xuống ghế, hai mắt vô tiêu cự nhìn về phía trước.

“Xưng Quân hoàng tử” Đệ Nhị khẽ cười, đứng lên, chuẩn xác nhìn về phía XưngQuân cùng Hỏa Đề, tựa như người có thị lực bình thường: “Ồ, Hỏa Đề hoàng tử cũng ở đây, lần đầu gặp mặt, ta là quốc sư Đệ Nhị thuộc Đông PhươngMa tộc.” Đệ Nhị cười nói.

“Ngươi chính là quốc sư Đệ Nhị?” Chínhlà người đứng thứ hai chỉ sau ca ca? Hỏa Đề hơi ngạc nhiên, người đứngtrước mặt hắn thoạt nhìn rất gầy yếu. Trước đây hắn cũng chưa từng gặpđược Đệ Nhị, không biết vì cái gì, hai người luôn bỏ lỡ cơ hội, cho nênđây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

“Hỏa Đề, Đệ Nhị quốc sư tiên đoán rất chuẩn xác, em có muốn thử một chút không?” Xưng Quân cười vỗ vai Hỏa Đề.

Đệ Nhị cười gật đầu: “Ta chẳng qua chỉ biết được một hai, nếu như Hỏa Đềhoàng tử không chê bai, Đệ Nhị nguyện ý vì Hỏa Đề hoàng tử nhìn xem mộtchút.”

“A, vậy làm phiền Đệ Nhị quốc sư.” Hỏa Đề nhún nhún vai,dù sao hắn cũng đang nhàn rỗi, nếu nhị ca đã mở miệng, Đệ Nhị quốc sưcũng đồng ý, hắn không việc gì phải từ chối.

Đệ Nhị cười nhạt, vươn tay, lòng bàn tay mở ra.

Hỏa Đề nhìn Xưng Quân, sau đó cũng vươn tay mình, đặt vào lòng bàn tay của Đệ Nhị.

Đệ Nhị nhợt nhạt cười, ôn hòa tựa ánh trăng, đôi mắt màu trắng đục nhìn về phía Hỏa Đề.

Một người như vậy rốt cuộc là làm cách nào có thể giữ được vị trí thứ haitrong suốt trăm năm qua? Hỏa Đề nghĩ thầm, hắn thật sự cảm thấy khó màtin được. Ngay sau đó, hắn nghĩ tới Phi Vũ – kẻ cứ làm phiền mình suốtnhiều năm qua, đầu hắn lập tức cảm thấy đau. Nói đúng ra, Đệ Nhị cùngPhi Vũ có chút tương tự, bề ngoài thanh tú ôn hòa, bên trong lại chứađựng thực lực kinh người.

Công bằng mà nói, khả năng của Phi Vũtuyệt đối không tầm thường, mặc dù không đến mức thắng được hắn, thếnhưng cũng là nhân vật lợi hại, nếu gặp phải Phi Vũ ở Võ đạo đại hội thì kể ra cũng khó chơi.

“Hỏa Đề hoàng tử.” Giữa lúc Hỏa Đề đang nghĩ ngợi lung tung, Đệ Nhị đã buông tay hắn ra.

“Đệ Nhị quốc sư, thế nào rồi?” Xưng Quân cười hỏi, nhưng ánh mắt đã trở nên nghiêm túc.

Đệ Nhị khẽ nhắm mắt lại, khóe miệng vẫn mỉm cười, nhưng không vội vã nói cho bọn họ biết kết quả.

“Đệ Nhị quốc sư, làm sao vậy? Có cái gì không đúng sao?” Thấy Đệ Nhị im lặng, Xưng Quân có chút khẩn trương.

Đệ Nhị quốc sư, liệu việc như thần.

Những tiên đoán của hắn xưa nay chưa bao giờ sai lầm. Thế nhưng, hắn rất ítkhi chịu bói toán cho người khác, hôm nay Xưng Quân đề nghị hắn tiênđoán cho Hỏa Đề chẳng qua chỉ là thuận miệng mà nói thử thôi, thật không ngờ lại thành công.

“Xưng Quân hoàng tử chớ vội, ta có lời muốnhỏi Hỏa Đề hoàng tử.” Đệ Nhị vừa cười vừa nói, sau đó hắn lại quay sangphía Hỏa Đề, ngẩng đầu nói: “Hỏa Đề hoàng tử, xin ngài hãy thành thậttrả lời câu hỏi sau đây của ta.”

Hỏa Đề khó hiểu nhìn Xưng Quân, thấy hắn gật đầu với mình, bèn lên tiếng đồng ý.

“Khi cán cân trong lòng nghiêng về một phía, ngươi có còn trung thành với linh hồn của mình hay không?” Đệ Nhị hỏi.

“Cái gì?” Hỏa Đề ngạc nhiên hỏi lại.

“Mời ngài trả lời ta.” Đệ Nhị cười nói.

Hỏa Đề suy nghĩ một lát, mở miệng nói: “Bất kể như thế nào, ta sẽ luôn trung thành với linh hồn của mình.”

Đệ Nhị nhẹ nhàng cười, nụ cười dường như càng sâu hơn.

“Như vậy, Hỏa Đề hoàng tử, xin ngài hãy nhớ kỹ những lời ngài đã nói hômnay.” Nói xong, Đệ Nhị gật đầu hành lễ, sau đó rời khỏi.

“Ơ này…Đệ Nhị quốc sư, hắn làm cái quỷ gì không biết?” Hỏa Đề trợn mắt nhìnbóng dáng đi xa của Đệ Nhị, quái dị kêu lên. Bỏ lại một câu nói khôngđầu không đuôi rồi bỏ đi, cái gì là trung thành với linh hồn của mìnhchứ, bói toán thế này cũng ba phải quá đi mất.

Xưng Quân vuốt cằm trầm tư, âm thầm nhớ kỹ lời nói của Đệ Nhị.

Đệ Nhị xoay người rời khỏi liền chuyển hướng về phía sân nhảy, hắn nghethấy tiếng nhạc du dương vang lên, xen vào đó là tiếng cười như chuôngbạc của thiếu nữ.

Hắn thấy được một biển trời máu nhuộm đỏ thẫm, ngọn lửa hừng hực lan tràn tới cuối chân trời, cắn nuốt lấy cả thiên địa.

Bộ lông màu trắng thuần khiết nay nhiễm màu đỏ au chói mắt, bị xé thànhmảnh nhỏ rơi lả tả trên không trung, một bóng người cao lớn với cánhchim đen nhánh đứng thẳng giữa bầu trời, trường kiếm trong tay dính đầymáu, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Hắn thấy được một đôi mắt màu tím, bên trong còn đọng lại nước mắt. Còn có – hắn nghe thấy tiếng động lúc trường kiếm đâm thẳng vào chủ nhân của đôi mắt kia – một thứ âmthanh cực độ chói tai.

Khoảnh khắc khi phán quyết buông xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.