Đệ Nhị trầm mặc buông tay Phượng Lại Tà, trên nét mặt hờ hững và trầm tĩnh dường như lộ racái gì đó, nhưng hắn lại không nói, chỉ lẳng lặng cầm lên một món điểmtâm đặt vào tay Phượng Lại Tà.
“Tiểu Tà tiểu thư, ăn thêm một ít điểm tâm đi.” Bên môi Đệ Nhị nở một nụ cười bình thản và ôn hòa.
Thế nhưng, Phượng Lại Tà lại nhìn hắn với vẻ nghi ngờ.
“Đệ Nhị quốc sư, người còn chưa nói cho em biết người nhìn thấy cái gì.”Phượng Lại Tà chớp đôi mắt to, có chút ngờ vực, vì sao sau khi bói toándùm nó thì Đệ Nhị lại lặng im không nói một lời, trái lại bảo nó nên ănthêm chút nữa?
Tuy rằng thức ăn quả thật rất ngon, nhưng nó thật sự đã ăn no rồi.
Đệ Nhị mỉm cười, áy náy nói: “Xin lỗi, Tiểu Tà tiểu thư, ta không thấyđược hình ảnh gì cả, khi đụng vào tay em, trong đầu ta không xuất hiệnbất kỳ hình ảnh nào, cho nên…”
“A?” Không thể nào, chẳng lẽ nóxui xẻo đến thế sao? Phượng Lại Tà vốn đang vui vẻ chơi đùa, bây giờ lại thất vọng bĩu môi, thật sự là phiền muộn mà.
Đệ Nhị áy náy cườicười, hắn ngẩng đầu, dường như đang nhìn bầu trời ban đêm, tuy rằng hắnlà một người khiếm thị, nhưng Phượng Lại Tà vẫn có cảm giác là hắn đangngắm cảnh đêm khuya ở ma giới.
“Phượng Tê điện hạ, Tiểu Tà tiểuthư, Đệ Nhị còn có chuyện, xin cáo từ trước.” Đệ Nhị cúi đầu, đứng lên,nói lời từ biệt cùng Phượng Tê và Phượng Lại Tà.
“Quốc sư xin cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-mot-chut-di-ma-daddy/2265309/quyen-1-chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.