Chương trước
Chương sau
“Bệ hạ, ngài đang nói đùa sao?” Sau khi Phi Mặc được Phượng Tê sắp xếp đi cung cấp thông tinvề “võ đạo đại hội” cho Phượng Lại Tà thì kinh hãi thiếu chút nữa conngươi cũng rớt ra ngoài.

Phượng Lại Tà tiểu thư muốn tham gia “võ đạo đại hội”? Mà bệ hạ cũng đã đáp ứng rồi? Quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Phượng Tê cầm văn kiện hội trưởng lão đưa tới trước đó nhìn về phía Phi Mặc.Hết sức bình tĩnh nói cho hắn biết, bản thân cũng không nói đùa.

“Ngươi sắp xếp ứng cử viên đi tham gia thi đấu, mấy ngày sau đi đến Đôngphương Ma tộc.” Chủ nhà lần này là Đông phương Ma tộc, cũng may khoảngcách không quá xa.

“Bệ hạ, ngài không đi sao?” Phi Mặc chần chừhỏi. Nghe giọng điệu của Phượng Tê giống như chỉ có hắn cùng Phượng LạiTà tiểu thư. Nhưng không phải bệ hạ rất để ý Phượng Lại Tà tiểu thư sao? Sao lại….

Phượng Tê không dấu vết nắm chặt văn kiện trong tay,hắn xoay người lại, giống như bận rộn để cho Phi Mặc không phát hiện cảm giác mất mát của mình.

“Trong tộc còn chưa hết bận, nếu như bàn bạc thoả đáng cùng hội trưởng lão trước khi trận đấu kết thúc, ta sẽđi.” Hắn sao có thể không muốn ở bên cạnh cô. Trời mới biết hắn căn bảnkhông nguyện ý để cô rời khỏi tầm mắt của mình, thế nhưng…

Xungquanh hắn vẫn có rất nhiều nguy hiểm chưa biết tồn tại. Trước khi loạibỏ tất cả những nguy hiểm này, hắn tuyệt đối sẽ không để cô dính dángđến chúng. Nhưng không ngờ rằng cô lại xuất hiện vào lúc này, xem racuộc đàm phán giữa hắn và hội trưởng lão cần phải tiến hành nhanh chóng.

“Bệ hạ, thần tin tưởng trong lòng đại trưởng lão vẫn đứng ở phía ngài.” Phi Mặc biết lúc này không thích hợp nói như vậy. Nhưng mỗi lần nhìn Phượng Tê đối mặt với sự khiêu khích của hội trưởng lão đều nhẫn nại khuyênbảo, hắn thật sự rất muốn đi giáo huấn đám lão già ngoan cố không chịuthay đổi kia. Đông phương Huyết tộc đã là của Phượng Tê, nếu như khôngphải bệ hạ niệm tình đã từng có giao tình cùng hội trưởng lão, chỉ sợsớm đã phế bỏ chức vị đám người bọn họ, đâu còn giữ lại bọn họ cho tớihôm nay, ở trên nghị quyết kêu gào cùng bệ hạ.

“Chuyện này, ta tự có chừng mực.” Phượng Tê khoát tay để cho Phi Mặc ra ngoài trước.

Chuyện hội trưởng lão tuy rằng vướng tay vướng chân, thế nhưng hắn vẫn nắmchắc một chút, hiện tại cái hắn cần chính là thời gian.

Đợi đếnkhi Phi Mặc lui xuống, Phượng Tê vung tay lên khóa cánh cửa lại, sau đóhắn đi tới trước tủ chứa đầy sách, nhẹ nhàng chuyển động một cái lưhương trên giá sách. Lư hương chuyển động giữa hai tầng, ở giữa giá sách bỗng nhiên mở ra một con đường, liếc nhìn chỉ thấy một khoảng không đen kịt.

Phượng Tê lạnh nhạt đi vào, tủ sách phía sau một lần nữakhép lại. Lòng bàn tay hắn bốc lên một một ngọn lửa chói mắt chiếu sángcon đường đi xuống phía dưới. Trong lối đi tối đen có một cánh cửa sắt,hắn nhẹ nhàng đẩy ra.

Đó là một căn phòng xa hoa, nhưng làm chongười khác phải kinh ngạc chính là ở trong phòng có một hàng rào nhấpnháy ánh sáng nổi bật để ngang trong phòng, ngăn cách người nào đó cùngtất cả liên hệ với bên ngoài.

Kéo chiếc ghế ở một bên qua, Phượng Tê ngồi xuống nhìn người bị nhốt ở bên trong.

“Ta nói, Phượng Tê bệ hạ, hôm nay ngọn gió nào lại thổi ngươi tới đây vậy?” Người bị giam đưa lưng về phía Phượng Tê, giọng điệu châm chọc mangtheo khinh thường.

“Phụ vương…” Phượng Tê thở dài yếu ớt.

“Phụ vương? Bệ hạ, ngươi nhất định là nghĩ sai rồi? Nơi này không có phụvương của ngươi.” Bóng lưng kia cười lạnh một tiếng, cảm thấy rất nựccười với tiếng gọi kia của Phượng Tê.

Phượng Tê không để ý giọng điệu của đối phương. Hôm nay hắn đến nơi này là có việc muốn cùng gã nói chuyện.

“Hôm nay, con có chuyện muốn nói với ngài. Vì vậy nếu ngài muốn tiếp tụcchâm chọc chế giễu con, vậy thì chờ con nói xong rồi hãy tiếp tục.” Đốivới châm chọc của người kia, Phượng Tê sớm đã thành thói quen. Hắn cóthể hiểu được tức giận và căm phẫn của người đó. Thế nhưng hôm nay nóichính sự thì tốt hơn.

“Hả? Huyết chủ bệ hạ, ngươi có chuyện gìmuốn nói cùng một tù nhân đây?” Người nọ thoải mái cười ra tiếng, tronggiọng nói tràn ngập xem thường với lời nói của Phượng Tê.

PhượngTê bất đắc dĩ thở dài, chỉ xem lời nói châm chọc của hắn như gió thoảngbên tai. Hắn hạ giọng, khẩu khí có chút áp lực: “Tiểu Tà đã trở về.”

Phượng Tê vừa nói xong, người kia đang cười điên cuồng bỗng nhiên thu lại ýcười, bóng lưng cứng ngắc. Gã chậm rãi đứng lên, bất chợt xoay người,đôi xích mâu hung bạo trợn lên nhìn về phía tử mâu của Phượng Tê.

“Ngươi nói là…Phượng Lại Tà?” Chủ nhân của đôi xích mâu kia chính là PhượngNgâm. Ánh mắt của gã nheo lại một cách nguy hiểm, gã nhỡ kỹ ba năm trước đây, khi biết được Phượng Tê không đưa Phượng Lại Tà trở về Huyết tộcthì gã sinh ra hoài nghi. Phượng Tê luôn luôn nghe theo mệnh lệnh củagã, quả thực có thể nói giống như một con chó trung thành nhất. Thếnhưng đây lại là lần đầu tiên hắn phản kháng, hai tay nhiễm máu tiến vào vương cung.

Gã chỉ biết, Phượng Lại Tà đối với Phượng Tê, tuyệt không đơn giản chỉ là như vậy.

“Năm đó, ngươi chính là vì cô bé nên mới tạo phản.” Phượng Ngâm cười lạnhnhìn Phượng Tê ngày càng thành thục. Tác phẩm hoàn mỹ này cũng là do một tay gã bồi dưỡng, cuối cùng lại huỷ diệt tất cả của gã. Quả nhiên,thành cũng chết mà bại cũng chết. Thuận lợi diệt trừ được Phượng Lại,chính mình cũng rơi vào kết cục là một tù nhân.

Ba năm qua,Phượng Tê vẫn giam giữ gã ở một căn phòng không có ánh mặt trời. Nhà tùnày quả thật xa hoa, nhưng cùng ngục giam dưới mặt đất thập phần giốngnhau.

Phượng Tê không trả lời gã, chỉ cúi đầu thản nhiên mởmiệng: “Đêm mai, con sẽ tổ chức yến hội cho cô bé. Đến lúc đó con sẽ âmthầm cho ngài gặp mặt. Con tin rằng ngài sẽ hiểu rõ tất cả.”

Phượng Ngâm lạnh lùng nhìn Phượng Tê. Gã cúi đầu nở nụ cười nhạt, đáy mắt lại có một tia kinh ngạc.

“Thật sự khó có được một nhân loại nho nhỏ biến mất ba năm còn chưa chết, sao mà ngươi có thể tốt bụng để ta nhìn thấy cô bé? Thấy cô bé thì lại thếnào?” Hiện tại, Phượng Lại Tà đối với hắn đã không có bất kỳ ý nghĩa gì. Bức hoạ vẫn chưa vẽ xong kia, từ lúc Phượng Tê tấn công cung điện đã bị hắn dùng một mồi lửa thiêu hủy. Gã chỉ có thể mở to hai mắt nhìn Phượng Tê. Con chó trước đây của gã, lại thiêu huỷ đi bức hoạ giống như sinhmệnh gã.

“Chờ ngài thấy cô bé, hy vọng ngài còn có thể nhớ kỹ lời ngài đã nói hôm nay.” Đáy mắt Phượng Tê thoáng hiện lên một tia sángkhông rõ ý tứ. Hắn tin rằng, tin rằng chỉ cần Phượng Ngâm nhìn thấyPhượng Lại Tà bây giờ, gã sẽ hiểu rõ tất cả. Đồng thời….

Lời nênnói đã nói xong. Phượng Tê cũng không có hứng thú tiếp tục ở lại. Rấtnhanh hắn đứng dậy rời đi, một lần nữa đóng lại cánh cửa sắt nặng nề,giam lại đôi xích mâu tràn đầy oán giận.

Không có bất kỳ ai, cũng không ai biết được Phượng Ngâm đã đi đâu. Chỉ có hắn, chính hắn biếtrõ, ngay từ đêm ngày đầu tiên chiếm lĩnh vương cung, hắn đã nhốt phụvương mình vào trong địa lao không có ánh mặt trời, vĩnh viễn giam cầm.

Người bên ngoài nói hắn lãnh huyết vô tình, giết cha sát huynh đoạt vương vị. Nhưng, chỉ có chính hắn biết, vương vị này đối với hắn mà nói, là cỡnào không đáng giá, nếu không phải…

Đối với cái vương vị này, một chút hứng thú hắn cũng không có. Nhưng tất cả nguyên nhân, hắn cũng sẽkhông tiết lộ với bất kỳ ai. Cái hắn cần chỉ là dựa theo kế hoạch củamình, tiếp tục kéo dài cho đến khi tất cả mọi thứ kết thúc. Hắn khôngcần bất luận kẻ nào hiểu, hắn không cần bất luận kẻ nào….

PhượngLại Tà sau khi dùng cơm tối liền dẫn Đại Bạch rời khỏi Bá Tước phủ, đồng thời cũng nói cho Hồ Tư biết không cần lo lắng. Cô chỉ ra ngoài đi dạomà thôi.

Nếu như không phải nhìn thấy lo lắng trong mắt ông HồTư, cô cũng không cần phiền toái như vậy. Bất quá nghĩ đến, có lẽ mộtmình ông Hồ Tư bảo vệ Bá Tước phủ thuộc về daddy cũng đã cô đơn thậtlâu.

Đi trên đường lớn xa cách ba năm, từngngười từng người con dân Huyết tộc đi qua bên cạnh, từng bộ mặt vô cảmvẫn giống như năm đó cô nhìn thấy. Vẫn nhớ kỹ lần đầu quấn quýt dadd đòi đi chợ Huyết tộc, chính mình đưa tới một hồi hỗn loạn.

Mà bây giờ, nhìn từng đám quỷ hấp huyết đi qua bên người, tâm tình Phượng Lại Tà thật sự có chút tối tăm.

Cúi đầu nhìn Bạch Hổ bên cạnh, Phượng Lại Tà vỗ vỗ đầu nó. Đáng tiếc TiểuBạch cùng Tiểu Tiểu Bạch không có ở đây, nếu không có thể dẫn Đại Bạchđến giới thiệu cho bọn hắn.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời trống rỗng,cô không khỏi chờ mong. Không biết “võ đạo đại hội” lần này hai ngườibọn họ có tham gia hay không.

“A!!” Phía trước bỗng nhiên có mộtbóng người lảo đảo vọt tới trước người cô. Không chút hoảng loạn, haitay Phượng Lại Tà vững vàng tiếp được bóng dáng chật vật kia.

“A, tiểu thư dừng lại!” Phía sau bóng dáng kia là một đám thanh niên Huyếttộc rất nhanh tiến tới. Thần sắc bọn họ khẩn trương, mà mỗi người lạimột thân trang phục thị vệ. Theo như nhận thức của Phượng Lại Tà mà nói, đối phương có lẽ là thủ hạ của một quý tộc nào đó.

Nhưng nếu như cô không nghe nhầm, “tiểu thư” trong miệng bọn họ hẳn là cái người đụng vào cô đây.

Cúi thấp đầu xuống, Phượng Lại Tà chỉ thấy một đầu tóc xốc xếch, căn bản không thấy mặt mũi cô ta.

“Tiểu thư, cô đừng chạy loạn.” Thị vệ dẫn đầu khẩn trương chạy tới, nhưng khi nhìn thấy Phượng Lại Tà thì cả người ngây ngẩn.

Thật là đẹp!!!!

Thị vệ đi theo hắn chạy đến nơi cũng vì khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ củaPhượng Lại Tà mà ngây ngốc. Nhưng rất nhanh bọn họ liền chú ý tới ánhmắt của Phượng Lại Tà, một đôi mắt truyền kỳ.

“Là tử mâu!!!” Một người trong đó nhỏ giọng nói, lập tức hắn bị mọi người ngầm tát một cái khiến hắn câm miệng.

Tử mâu có ý nghĩa gì?

Toàn bộ Ma giới chỉ có ba người có đôi tử mâu, một người là tôn giả Đôngphương Huyết tộc, một người đã từng là Bá Tước của bọn hắn – Phượng Lại, còn một người, chính là Huyết chủ hiện nay của bọn họ - Phượng Tê. Mặckệ là ai trong ba người, người nào mà không quyền cao chức trọng sứcmạnh vượt trội.

Mỹ nhân xinh đẹp trước mắt không nhiễm khói lửanhân gian này, thoạt nhìn cũng không giống bất kỳ người nào trong bangười kia, thế nhưng lại có được đôi tử mâu có địa vị tuyệt đối. Cô gáinày cho dù không phải là một trong ba người, chỉ sợ cũng là một nhân vật trọng đại.

Mang theo một tia khẩn trương, một tia kinh diễm, thị vệ dẫn đầu vẻ mặt cẩn thận cười cười, cảm tạ nói: “Vị tiểu thư này, cảm tạ cô đã giúp ngăn cản tiểu thư nhà chúng ta, bây giờ có thể phiền cô…” Hắn vươn tay ra rõ ràng là muốn người, chẳng qua thái độ hết sức hènmọn, điều này khiến cho Phượng Lại Tà cảm thấy buồn cười.

Cô chỉlà ra cửa tản bộ, không định dính đến thị phi. Cô cũng không làm khóhắn, thoải mái giao người đang lạnh run trốn trong lòng mình cho đốiphương. Hiện tại cô không có tâm tình xen vào chuyện của người khác, côcòn chuyện quan trọng hơn chưa hoàn thành.

Nhưng khi bóng dáng kia vừa chạm tới tay của đối phương thì kinh hoảng giãy dụa thét chói tai.

Tiếng kêu thảm thiết chói tai kia làm Phượng Lại Tà cùng Đại Bạch không tựchủ lui về sau một bước. Cô gái này có âm sắc thật cao.

Đám thị vệkia giữ cô gái sợ cô gái chạy, lại sợ chính mình làm tổn thương cô gái,chỉ có thể nửa bắt nửa kéo. Thời điểm bóng dáng kia luống cuống giãydụa, không ngờ tóc che hết mặt cô lại bị hất ra.

Phượng Lại Tà lơ đãng thoáng nhìn một cái liền ngây ngẩn cả người. Nét mặt quen thuộckia, biểu tình điên cuồng kia, trong nháy mắt hồi ức dũng mãnh tràn vàođầu óc cô

.

Hắc Linh Vũ!!!

Là cô ta!! Phượng Lại Tà ngơngác nhìn nữ nhân điên cuồng ngu dại trước mắt này. Nữ nhân này lúctrước hại cô bị hội trưởng lão chỉ danh thẩm lí và phán quyết. Hôm naylại trở thành dáng vẻ này.

“Tiểu thư, tiểu thư cô không nên náoloạn, cô mau theo chúng tôi trở về đi.” Thị vệ hiển nhiên cũng không cóbiện pháp đối với Hắc Linh Vũ đang bị điên. Không thể động vào, cũngkhông thể để cô ta chạy trốn một lần nữa, chỉ có thể giằng co như vậy.

Một cánh tay nhỏ bé trắng nõn vào lúc này che phủ lên cái trán của Hắc Linh Vũ, ánh sáng màu tím từ lòng bàn tay cô bắt đầu chuyển động.

Bọn thị vệ kinh ngạc nhìn thiếu nữ có đôi tử mâu mỹ lệ làm cho người ta hít thở không thông kia, ngơ ngác nhìn hành động kinh người của cô.

Rất nhanh, Hắc Linh Vũ dưới tay Phượng Lại Tà trở nên an tĩnh, điên cuồngtrong mắt cũng dần mất đi, thay vào đó là vẻ mệt mỏi buồn ngủ, hai mắtvừa nhắm, cô ta đã ngủ mê man.

“Tiểu thư!!” Bọn thị vệ kinh hô.

“Không có việc gì, cô ta chỉ đang ngủ mà thôi.” Thản nhiên mở miệng, PhượngLại Tà rút tay lại. Nhìn vẻ mặt của Hắc Linh Vũ không khỏi có chútthương cảm. Một nữ tử đã từng kiêu ngạo như thế nào lại trở nên như ngày hôm nay. Nhưng cô biết rõ, trước đây Hắc Linh Vũ bị điên, nguyên nhâncũng không phải tại cô. Trong chuyện này cuối cùng đã xảy ra vấn đề gì,chính cô cũng không biết.

“Cảm tạ!!” Thu lại sự sợ hãi đối với tử mâu, thị vệ dẫn đầu thật lòng nói cảm tạ. Không ngờ thị vệ trông coitiểu thư ngày hôm nay lại ngủ gật để tiểu thư chạy ra ngoài. Cũng maychủ nhân vẫn chưa trở về, nếu không bị chủ nhân phát hiện, chỉ sợ là sẽtức giận. May mà có thiếu nữ tử mâu trước mắt trợ giúp, nếu không, vớitài năng của bọn họ, nhất định không thể bắt được tiểu thư trở về trướckhi chủ nhân trở lại.

Phượng Lại Tà cười lắc đầu, việc này chỉ là chuyện nhỏ.

Đại Bạch ở một bên không kiên nhẫn lắc lắc cái đầu to lớn. Thật khó có khichủ nhân vĩ đại của nó tốt bụng giúp người. Trời có phải đang đổ cơn mưa máu hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.