Viết bởi Tồ Đảm Đang
Hễ là giáo viên thì chắc trong ai cũng nghĩ mình có năng lực thay đổi lối nghĩ, con người và thậm chí lớn hơn nữa chính là cuộc đời của học sinh... bằng cách làm của họ.
Giang Tử Trình chủ động muốn ngồi cùng với Triệu Nhạc Sơ thì bị từ chối thẳng thừng, sau đó tự ý xếp cho một tên không muốn ngồi cùng Triệu Nhạc Sơ ngồi với cậu. Với lý do là đến nhà trường để học hay để nói chuyện mà kén chỗ ngồi. Giang Tử Trình suýt nữa thì ngất xỉu tại chỗ vì không hiểu cách làm này. Đúng là đâu phải muốn làm anh hùng là dễ.
Đến giờ nghỉ giải lao, Giang Tử Trình lên văn phòng tìm giáo viên của mình để nói chuyện.
"Thưa cô, em nghĩ mình có thể giúp đỡ bạn nếu được ngồi cùng nhau, em thấy vị trí ngồi hiện tại của em vẫn chưa thích hợp."
Nếu như để chú Giang nghe câu "giúp đỡ bạn" này thì chắc chú ấy sẽ cười ba ngày ba đêm mất, với cái thành tích đó, đòi giúp người ta á?
Nhưng "giúp" này của Giang Tử Trình không phải là kiểu "giúp" đó.
"Tại sao chưa thích hợp? Các em hiện tại đã vào cấp ba rồi, chớp mắt thôi là sẽ thi đại học ngay đấy, riêng chuyện chỗ ngồi cỏn con thế này cũng thấy làm ảnh hưởng đến mình thì cô thấy các em nên lo lắng về tương lai của mình đi. Tập trung học mới giúp được cho các em sau này chứ không phải chỗ ngồi. Em còn thắc mắc gì không?"
"Em chỉ thấy cô độc tài."
"Em!"
"Thưa cô, nếu cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-la-nhac-so/252306/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.