- ĂNCHÚT GÌ NHÉ? – Ông ta hỏi.
- Tùyđấy.
Carolhờ hững trả lời, cô vẫn chưa hết sợ hãi, đang cố gắng nhớ lại những cái tinhtúy của chủ nghĩa duy vật biện chứng, mách bảo với mình trên thế giới không cógì gọi là siêu thức; ý thức là sự tồn tại hình thức vật chất, đột quỵ là vậtchất, tai nạn giao thông là vật chất, ung thư là vật chất, không thể do ý chícủa ai thao túng nổi.
Ngườiđàn ông kia hình như không nhận ra điều gì, ông cười vui vẻ, hai đuôi lông màynhư bay lên:
- Concó còn nhớ những kỳ nghỉ hè trước đây, bố con mình vẫn thường đi mua quà sáng.Chúng ta hỏi mẹ ăn gì, mẹ bảo tùy đấy. Bố biết mẹ thích ăn mỳ xào, bố vẫn muamỳ xào cho mẹ, cuối cùng con gọi mỳ xào là “tùy đấy”, cho nên mỗi lần bố con tađi mua quà sáng, con cứ bảo với nhân viên bán hàng rằng “mẹ cháu thích ăn tùyđấy”.
Carolcũng nhớ lại chuyện xa xưa ấy. Người đàn ông này nhớ rất rõ, lúc nhắc lại rấtvui và rất đắc ý, ông nhớ như in. Cô nhân viên phục vụ đứng bên cạnh chờ ôngchọn món cũng mỉm cười, cô cười vẻ mặt như không hề sốt ruột, vẫn kiên trì đứngnghe ông kể chuyện.
- Chochúng tôi một gà đồng rán vàng, củ sen thái lát xào tỏi tây, thêm một con cárán.
Ôngngước lên, mỉm cười với cô nhân viên.
Cô nhânviên ân cần gật đầu, ghi món ăn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn ông. Ghi xong, côlấy bảng thực đơn đi, nói với giọng ngọt ngào:
- Thưa,không cần gì nữa ạ? Tôi lấy đi xin đừng hối hận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-den-vo-cung/142836/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.