Chương trước
Chương sau
Mới đó mà những ngày cuối tuần tiếp theo lại đến. Dù Hạ Vũ chấp nhận việc Nghiêm Kí sẽ không xuất hiện, nhưng khi nhìn xuống khu vực dành cho phụ huynh, bác lái xe thật thà, trung hậu đang ngồi chống cằm ngủ gật ngay vị trí Nghiêm Kí thường ngồi thì trái tim cô lại sục sôi, đến cả vẻ mặt tươi cười của các bé cũng không làm cô vui lên được.
Một buổi chiều đầu hạ thường khiến người ta mệt mỏi mà say trong giấc nồng, nhưng đầu óc Hạ Vũ lại vô cùng tỉnh táo. Cô nhìn xuống đôi giày múa màu trắng của mình, rõ ràng đã muốn buông bỏ từ lâu, nhưng vì hết lý do này đến lý do khác mà không dám nói với mẹ, trải qua biết bao giày vò, còn làm lãng phí những tháng ngày tuổi trẻ. Tất cả đều do sự yếu đuối từ sâu trong nội tâm mà thành.
Bây giờ cô lại thầm thích một người con trai, trường hợp thích một người mà người ta không biết thế này người ta hay gọi là yêu thầm.
Hạ Vũ rối bời. Giấc mơ về khiêu vũ hiện đại của cô đã từng như hoa quỳnh, lặng lẽ nở trong đêm tối, chẳng lẽ với tình yêu cô lại đi theo vết xe đổ ấy? Một mình lặng lẽ nghiền ngẫm vị đắng của tình yêu, sau đó tiếp tục lặp lại một cuộc đời hèn nhát?
Cô tuyệt đối sẽ không như thế.
Sau một hồi vùng vẫy, Hạ Vũ gào thét trong lòng rằng, dù kết quả có tốt hay xấu, cô cũng không làm chuyện ngốc nghếch như thế nữa.
Dù là thích người ta trước, trái tim chịu thua trước cũng không cần yêu thầm gì cả, ít nhất cô cũng nói cho anh biết. Cô phải lột xác, trở thành một người hoàn toàn mới.
Chỉ trong một khoảnh khắc ấy, Hạ Vũ đã đưa ra quyết định. Ánh nắng của mặt trời đang nhảy nhót trong mắt cô, rực rỡ, đẹp mê hồn.
Sau khi tan học, Lãng Lãng chạy tới ôm chân Hạ Vũ như mọi khi rồi ngẩng đầu nhìn cô, nũng nịu: "Cô ơi, hôm nay con nhảy có đẹp không?"
Hạ Vũ ngồi xuống, dịu dàng mỉm cười với cậu nhóc, chạm vào cái mũi nhỏ xíu, thân thiết nói: "Nếu nhảy đẹp thêm chút nữa thì cô sẽ cho con đi ăn kem, chịu không?"
"Yeah! Cô Hạ Vũ muôn năm!"
Lãng Lãng hạnh phúc nở nụ cười ngây thơ khiến Hạ Vũ cũng bất giác cười theo. Khi nhìn cậu nhóc đáng yêu, dường như cô còn thấy khuôn mặt tươi cười của một người nào đó, trong lòng chỉ quanh quẩn một niềm tin: Hy vọng giờ phút này anh cũng đang hạnh phúc.
Đợi các bé về hết, Hạ Vũ quyết định lên phòng Giáo vụ. Học kì này sẽ kết thúc vào mấy tuần nữa, phòng Đào tạo hy vọng trong học kỳ sau, môn múa ba lê vẫn do cô đảm nhiệm. Hạ Vũ suy nghĩ một lát rồi khéo léo từ chối. Lý do không phải vì cô không thích các cô cậu bé đáng yêu ấy. Những khuôn mặt tươi cười của các bé luôn nhắc nhở Hạ Vũ phải giữ gìn sự thuần khiết của tâm hồn, nhưng đứng trước bước ngoặt trong sự nghiệp, cô bắt buộc phải toàn tâm toàn ý cho khiêu vũ. Suy cho cùng, về khiêu vũ hiện đại cô tụt hậu hơn so với người khác rất nhiều, nên phải dành thời gian để luyện tập.
Khi cô ra khỏi nhà văn hóa thì cũng là lúc hoàng hôn, làn gió mát bao quanh người xua tan những mệt mỏi còn vương trong lòng. Hạ Vũ dừng lại, sau đó quay đầu, quyết định đến quán mì Lão Thang.
Vì vừa đi vừa nghĩ ngợi nên cô mất nhiều thời gian hơn so với thường ngày. Đợi đến lúc cô đến được quán mì thì đã có một hàng dài đứng trước quầy thu ngân, các bàn ăn cũng kín người, nhưng có vẻ đầu bếp chính - lão Thang - vẫn đang bận rộn trong bếp. Khi hỏi nhân viên thu ngân thì cô được biết đã bán hết hơn bảy mươi bát.
Hạ Vũ nhìn vu vơ về phía trước, còn khoảng chục người đang đứng đợi để thanh toán, cô cũng xếp hàng rồi cúi đầu đọc tin tức trên điện thoại. Khi đọc xong một mẩu tin, hàng người phía trước đã di chuyển được một quãng khá dài. Hạ Vũ ngẩng đầu theo thói quen bước về phía trước, nhưng không ngờ trong lúc không chút phòng vệ đã chạm phải một đôi mắt sâu thẳm.
Chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại Nghiêm Kí ở nơi này nên Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào anh mất mấy giây. Nghiêm Kí đứng cách Hạ Vũ vài bước, yên lặng nhìn cô. Rất nhiều chuyện đã xảy ra, cái ôm trên đài thiên văn là sự tồn tại không thể xóa nhòa trong tâm trí cô. Bởi vì không phải là một diễn viên chuyên nghiệp có diễn xuất điêu luyện cho nên cô không thể nhập vào vai diễn là một người xa lạ.
Nghiêm Kí lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc, gật đầu nói: "Cô Hạ Vũ, trùng hợp thật đấy!"
Một tiếng "cô Hạ Vũ" vô hình trung đã kéo giãn khoảng cách vốn có đôi chút thân thiết ấy. Hạ Vũ cảm thấy mình đã nắm bắt được một tin tức quan trọng, nhưng vì giờ phút này đầu óc hơi mơ hồ, nên cô vẫn chẳng thể nào xác định được.
Cô cũng lịch sự mỉm cười: "Anh Kí, trùng hợp thật đấy, Lãng Lãng đâu?"
"Cô ơi, con ở đây ạ!" Giọng nói ngọt như mía lùi của Lãng Lãng vang lên từ sau lưng Nghiêm Kí, cái đầu nhỏ nhô ra, cười khanh khách không ngừng với Hạ Vũ.
"A, thì ra con ở đây." Hạ Vũ làm bộ ngạc nhiên, giả vờ không thấy ánh mắt sâu thẳm của Nghiêm Kí đang nhìn mình, khom người búng lên mũi Lãng Lãng, nói: "Trốn sau lưng cậu là định dọa cô sao? Hả? Thành thật khai mau!"
Lãng Lãng nghiêm túc trả lời: "Con đâu có muốn dọa cô, dọa cô rồi cô sẽ giận, không mua kem cho con nữa."
Cậu nhóc bị hỏi một câu liền khai ra hết, Hạ Vũ cũng không biết Nghiêm Kí có thấy phản cảm với loại đồ ăn lạnh như kem hay không liền ngẩng đầu, lúng túng liếc anh một cái, vội giải thích: "Tôi... tôi chỉ muốn động viên thằng bé."
Nghiêm Kí vẫn nhìn cô với khuôn mặt không chút biểu cảm. Hạ Vũ không chịu nổi cái nhìn giày vò người ta trong im lặng như thế, cũng nghĩ không ra chủ nhân của đôi mắt ấy đang nghĩ gì, đoán chắc là anh không vui liền húng hắng vài tiếng, dạy bảo cậu nhóc: "Có thể ăn kem, nhưng con cũng phải ăn cả rau xanh, củ cải nữa, nếu không trông sẽ giống như kem cốc, thành hình tam giác đó."
Uổng cho Hạ Vũ là một cô giáo, sau một phen khéo léo dẫn dắt dần dần lại thành uy hiếp trắng trợn, không cẩn thận làm lộ ra bản chất một bà đồng.
Lãng Lãng nghe xong, cái miệng bé xíu đỏ tươi mím lại, ấm ức ngẩng đầu lên hỏi cậu: "Cậu ơi, con không thích ăn rau xanh với củ cải, cậu nhìn con có giống kem cốc không?"
Nghiêm Kí bật cười, cố ra vẻ nghiêm túc cúi đầu nhìn cậu nhóc nhưng nụ cười nơi khóe miệng đã tiết lộ tâm trạng vui vẻ của anh.
"Có hơi giống, lại còn là vị sô cô la nữa."
Lãng Lãng mặc chiếc áo khoác thể thao màu nâu sẫm, cậu nhóc nghe vậy, mắt long lanh nhìn hai người lớn đang trêu chọc mình, ê a kêu: "Hu hu... Cậu ơi, con không muốn trở thành kem cốc, con không muốn."
Không ngờ, chỉ một câu nói mà suýt làm Lãng Lãng phát khóc, Hạ Vũ không biết phải làm sao liền nhìn Nghiêm Kí, đúng lúc chạm phải đôi mắt long lanh thấp thoáng nụ cười của anh, liền hốt hoảng an ủi cậu nhóc: "À, cô sai rồi, Lãng Lãng không giống em cốc, giống que kem, giống que kem thôi."
Lãng Lãng đang khóc bỗng hóa cười, lại ngờ nghệch ngẩng đầu hỏi Nghiêm Kí: "Cậu ơi, nhìn con giống que kem không ạ?"
"Hình chữ nhật..." Nghiêm Kí ung dung đút tay vào túi quần nói, rồi nhìn cháu trai yêu quý: "Con mà ăn nhiều hơn một chút thì hai chân có thể sẽ to như eo."
Cậu nhóc không hiểu lời nói đùa của người lớn, thề thốt thành khẩn: "Vâng, con sẽ nghe lời cậu."
Vì bầu không khí vui vẻ này mà Hạ Vũ thả lỏng tâm trạng nặng nề của mình xuống một chút, bất giác nói với giọng điệu thường ngày: "Ơ, sao anh có thể trêu chọc thằng bé như thế?"
"Là cô trêu nó trước mà." Nghiêm Kí không tán thành, cúi xuống cọ cọ cằm lên đầu cậu nhóc: "Phải không con?"
"Dạ?" Cậu nhóc há cái miệng bé xíu ra, sau đó nghiêm sắc mặt nói: "Cậu ơi, cô đâu có trêu con, cô yêu con mà."
Hạ Vũ vui vẻ, trừng mắt khiêu khích nhìn Nghiêm Kí, giọng nói tràn đầy kiêu ngạo: "Cậu nhóc này bây giờ là người của tôi!"
Đối diện với người con trai mến mộ, trong đôi mắt to xinh đẹp của Hạ Vũ chứa đầy vẻ nũng nịu, không ngừng tỏa ánh sáng rực rỡ, dẫu là trong quán mì nhốn nháo, chật chội vẫn chói lóa như thế, khiến người ta không thể rời mắt.
Giữa những tiếng ồn ào, trái tim cứng rắn của ai đó đã hơi chảy, rồi lại nhanh chóng khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Tối hôm đó, đối với Hạ Vũ mà nói, niềm hưng phấn khi mua được một trong một trăm bát mì của quán mì Lão Thang tuyệt nhiên không đáng nhắc đến. Cô đang chìm đắm trong niềm vui nên về đến nhà, nằm trên chiếc giường của mình, đầu cô chỉ tràn đầy vẻ mặt và những câu nói của Nghiêm Kí. Sau đó, khi sờ lên khuôn mặt đỏ ửng của mình, cô còn cười ngốc nghếch nhìn trần nhà.
Cô không ngờ có thể tình cờ gặp anh như vậy. Suy cho cùng, thành phố này rộng như thế mà hai người họ lại có cùng sở thích về ăn uống. Cô thậm chí còn nghĩ rằng, có lẽ ông trời đã định sẵn duyên phận này.
Nhưng sau khi cười được hồi lâu, một Hạ Vũ thông minh cũng tỉnh táo trở lại. Cuối cùng cô cũng nắm bắt được tin tức mà suýt chút nữa đã bỏ lỡ kia. Nghiêm Kí đang tránh cô.
Rõ ràng bác lái xe đã đảm nhận việc đưa đón Lãng Lãng, vậy mà họ lại gặp nhau trong quán mì sau khi tan lớp, không phải anh tránh cô thì là gì? Rõ ràng anh là một phụ huynh có trách nhiệm, khi chị gái vừa mất, nhất định sẽ không lơ là việc chăm sóc cháu trai, sao có thể nhờ người khác làm hộ chứ?
Trừ việc anh cố tình tránh cô ra, không có cách giải thích nào hợp lý hơn.
Dưới ánh đèn, Hạ Vũ cuộn tròn như một đứa trẻ, cắn móng tay, rơi vào trạng thái chán nản, thất vọng.
Khi con người có tâm trạng tốt thường nghĩ mọi chuyện quanh mình đều đẹp mà lại quên mất rằng, cuộc sống thường đan xen cay đắng với ngọt bùi.
Chẳng lẽ, Nghiêm Kí đã cảm nhận được tâm tư muốn tiếp cận của cô nên mới tránh thật xa? Chắc hẳn là như thế vì cách từ chối không lời này phù hợp với cá tính của anh. Anh có thể như một người nhàn rỗi, ngồi cùng một bàn, nói cười vui vẻ với bạn, nhưng sau khi chia tay, một lần nữa anh sẽ tránh thật xa, trong đáy mắt là vẻ xa cách, từ chối tiếp xúc. Một người đàn ông kiêu ngạo như thế, khi làm tổn thương người khác cũng sẽ rất vô tình, hơn nữa còn khiến người ta trở tay không kịp.
Hạ Vũ mỉm cười chua chát, gần như có thể khẳng định ngày mai anh sẽ không xuất hiện, hơn nữa, cũng không xuất hiện ở quán mì kia.
Ngày thứ hai lên lớp, quả nhiên đúng như phán đoán của Hạ Vũ. Sau khi tan học, đợi cho các bé về hết, cô hối hả chạy đến bên một cửa sổ kín đáo của một tòa nhà bên đường, ở đó có thể nhìn xuống cổng chính của nhà văn hóa thiếu nhi với tầm nhìn rất lý tưởng.
Cô nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cánh cổng ấy, rồi cuối cùng cũng đợi được người đó. Anh bước khỏi xe, đón lấy cháu trai yêu quý từ tay bác lái xe, khom người hỏi thằng bé cái gì đó, sau đó bảo bác tài về trước còn anh ta và Lãng Lãng lên một chiếc xe việt dã, từ từ rời khỏi.
Ở trên cao, Hạ Vũ bình tĩnh quan sát tất cả, sau đó máy móc quay người lại, cả người từ từ trượt xuống, để mặc thứ tâm trạng không tên cuồn cuộn đang bao vây.
Nụ cười trên môi cô lạnh lùng, hàm chứa chút gì đó như là tự giễu.
Chỉ có kẻ ngốc như cô mới cho rằng mình đang yêu thầm, người thông minh như anh ta chắc đã biết mọi chuyện từ lâu nên mới tránh trước, không cho cô cơ hội tiếp cận.
Haizz, Hải Lạc đã nói đúng, sự dịu dàng của anh ta chỉ dành cho người thân, còn với những người qua đường khác, đâu chỉ dùng mấy từ "tàn nhẫn, vô tình"
là có thể hình dung được?
Quan niệm tình yêu của Hạ Vũ đã dần dần hình thành trong sự mài giũa của lưỡi dao sắc bén.
Buổi tối đó, Hạ Vũ tiếp tục theo dõi buổi tường thuật cuộc thi khiêu vũ quốc tế Lausanne. Tình hình cuộc thi thay đổi đột ngột, tâm trạng của cô gái người Slovenia trong vòng loại dường như không được tốt, ảnh hưởng trực tiếp đến bài biểu diễn dự thi cộng thêm chủ đề dự thi không đủ đặc sắc, thậm chí còn mang chút sắc thái chính trị nên ban giám khảo khen chê không thống nhất.
Còn Tạ Nhất Mạn lần này lại biểu diễn rất ổn định. Nữ hoàng khiêu vũ cuối cùng cũng đốt cháy được cảm xúc, mặc dù cảm xúc này đến hơi muộn nhưng lại như nắng hạn gặp mưa rào, tạo hiệu quả vô cùng tốt. Ban giám khảo nhất trí cho rằng ngôi vị quán quân Nữ hoàng khiêu vũ dành cho Tạ Nhất Mạn là hoàn toàn xứng đáng.
Hạ Vũ xem được một lúc, chắc là do tâm trạng sa sút nên không thấy màn biểu diễn của Tạ Nhất Mạn có chỗ nào đặc sắc, ngược lại cô cho rằng màn biểu diễn của chị ta có chút gì đó hào nhoáng, giả tạo. Phía sau màn biểu diễn hoa lệ ấy, không biết chị ta có hòa cảm xúc thật của mình hay không, về vấn đề này, có lẽ chỉ bản thân Tạ Nhất Mạn mới biết.
Xem được một lúc, Hạ Vũ cảm thấy mất hứng nên tắt máy tính rồi nằm xuống giường.
Hạ Vũ vừa bước vào độ tuổi biết thế nào là tình yêu, lại gặp phải sự cự tuyệt im lặng mà kiên quyết khiến cô còn chưa kịp mở lời đã cảm thấy lòng tự tôn bị xé nát thành từng mảnh nhỏ, vô cùng chán nản và tức giận.
Hạ Vũ cực kỳ buồn chán nhưng chẳng có chỗ nào trút ra, cô đành trút giận, nện liên tiếp vào chiếc gối ôm bên cạnh, coi nó là khuôn mặt của một người nào đó.
Đang nghịch ngợm như trẻ con, điện thoại đặt cạnh giường bỗng đổ chuông, Hạ Vũ chăm chú nhìn màn hình và không dám tin vào mắt mình.
Nghiêm Kí gọi đến.
Trong lòng cô rối như một mớ bòng bong. Anh ta muốn gặp cô? Hay là muốn xin lỗi? Hoặc là muốn tâm sự cùng cô?
Hạ Vũ đoán hết khả năng này đến khả năng khác, bắt máy trong tâm trạng hoang mang, rối bời, giọng nói nhẹ nhàng lại mang chút trông đợi.
"Cô Hạ Vũ phải không? Xin lỗi, đã khuya thế này còn gọi đến làm phiền cô.
Ngại quá, không biết phải mở lời ra sao..."
Đầu dây bên kia, giọng nói trầm thấp của Nghiêm Kí có chút sốt ruột, dường như có việc muốn nhờ nhưng lại khó mở lời.
"Anh cứ nói, đừng ngại. Lãng Lãng muốn tìm tôi sao?" Hạ Vũ đã thu lại tất cả những mộng ước xa vời đẹp đẽ ấy, giọng nói cũng điềm đạm, tự nhiên.
"Là thế này... tối nay, Lãng Lãng đột nhiên sốt cao, không chịu uống thuốc cũng không chịu đi bệnh viện, cứ một mực quấy khóc đòi cô đến thằng bé mới chịu nghe lời... Xin lỗi... cô Hạ Vũ, cô có thể đến đây một lát được không?"
Hạ Vũ theo địa chỉ Nghiêm Kí nói, rất nhanh đã đến được nhà họ Nghiêm.
Vốn dĩ Nghiêm Kí một mực định bảo lái xe đến đón cô, nghe động tĩnh của đầu dây bên ấy dường như cả nhà đang loạn hết cả lên, tất cả mọi người chắc hẳn đã hết cách với đứa cháu duy nhất này. Hạ Vũ cảm nhận được, chắc chắn Nghiêm Kí đã không còn cách nào khác mới tìm đến nhờ cô giúp đỡ, có trời mới biết anh không muốn gặp cô đến thế nào.
Vừa nóng ruột như lửa đốt lo lắng cho tình hình của Lãng Lãng, vừa cực kỳ tức giận trước thái độ của Nghiêm Kí, cô không tài nào hiểu nổi, rốt cuộc bản thân có chỗ nào khiến anh coi như rắn rết, tránh cô như tránh tà? Anh thích những cô gái ưu tú, xuất sắc, cho nên coi khinh một cô giáo không chút tên tuổi của nhà văn hóa thiếu nhi như cô sao?
Nghĩ đến đây, một ngọn lửa bỗng từ từ nhen nhóm trong lòng Hạ Vũ, sinh ra cảm giác bị coi thường.
Nhà họ Nghiêm quả nhiên rất có tư chất của một gia đình giàu có. Ngôi nhà tọa lạc tại khu vực phồn hoa nhất thành phố, chỉ riêng thảm cỏ rộng, xanh mơn mởn trước tòa biệt thự đã khiến Hạ Vũ phải đờ đẫn. Giá đất trong thành phố này là tấc đất tấc vàng, chỉ có những gia đình thật sự giàu có mới có thể vung tiền đào ao, trải thảm cỏ, dựng xích đu. Nhà Hạ Vũ cũng thuộc khu cao cấp, nhưng nơi được gọi là vườn hoa cũng chỉ có mười mấy mét vuông, nhưng dù như thế, mọi người cũng vừa lòng, mãn nguyện lắm rồi. Những đêm hè có nhã hứng, họ sẽ kê một chiếc bàn, ngồi uống chút bia mát dịu đã thấy cuộc sống không thể tốt hơn được nữa.
Nhưng nhà họ Nghiêm lớn nhường ấy, có một sân vườn đẹp đẽ thì sao? Một gia đình bi thương vừa tổ chức lễ tang, có nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng thể nào bù đắp nổi nỗi sầu sinh ly tử biệt.
Trái tim Hạ Vũ chợt thổn thức.
Vừa báo tên, ngay lập tức Hạ Vũ được bác gái giúp việc hiền hậu ra mở cửa dẫn lên tầng. Khi vừa vào cửa, cô thấy tiếng khóc lanh lảnh của trẻ con át đi tiếng dỗ dành của người lớn, bác giúp việc cũng âu sầu khôn nguôi, nói với Hạ Vũ: "Cô giáo, may mà cô đã đến. Thằng bé sốt đến mụ mị, cứ một mực khóc đòi cô đến, cô mau lên đi!"
"Lúc chiều trên lớp Lãng Lãng vẫn rất khỏe mạnh, tại sao buổi tối lại lên cơn sốt?"
"Sau khi tan học, cậu nó dẫn đi bơi, chắc là bị nhiễm lạnh."
Hạ Vũ thầm thở dài một tiếng trong lòng. Một người đàn ông chăm sóc một đứa trẻ, quả nhiên là chưa đủ chu đáo. Thời tiết hôm nay cũng không thể coi là quá nóng, ban ngày nóng nực, buổi tối lại hơi lạnh lẽo, cho thằng bé đi bơi không ốm mới là lạ.
"Cô giáo đến rồi!" Bác giúp việc cao giọng kêu lên, một người đàn ông nho nhã, lớn tuổi đi ra, mái tóc bạc phơ, trên sống mũi đeo một chiếc kính gọng đen, đường nét trên khuôn mặt cực kỳ giống Nghiêm Kí. Hạ Vũ đoán đây là ba anh.
"Chào cô giáo, tôi là ông ngoại của Lãng Lãng, bắt cô chạy đến thế này, thật là áy náy quá!"
Hạ Vũ không được tự nhiên, trên khuôn mặt là nụ cười dịu dàng pha chút lúng túng: "Không sao đâu, cháu rất thích Lãng Lãng, thằng bé không sao là tốt rồi bác à!"
"Nào, nào, mời cô đi bên này." Ba Nghiêm Kí đi trước, dẫn đường cho Hạ Vũ lên tầng trên, vừa cười vừa trò chuyện: "Lãng Lãng nhà chúng tôi kể từ khi có cô giáo rồi thì ông ngoại, bà ngoại bị để sang một bên, suốt ngày cô giáo thế này, cô giáo thế kia, thực không ngờ cô giáo vẫn còn trẻ đến vậy."
Hạ Vũ nghe xong đỏ bừng mặt, thực không ngờ Lãng Lãng lại thích cô đến như vậy: "Hồi còn nhỏ cháu cũng thế, lời của cô giáo quan trọng hơn hết thảy, suốt ngày cô giáo nói thế này, cô giáo nói thế kia."
"Tốt, tốt, thời thế thay đổi không ngừng, cuối cùng cũng có người trị được ông vua nhỏ nhà chúng tôi."
Ba Nghiêm Kí không giống một trưởng bối cổ lỗ, cứng nhắc, nụ cười trên gương mặt vô cùng hiền hòa. Hạ Vũ thấy tự nhiên hơn đôi chút, liền lúng túng cười theo khuôn mặt lại càng đỏ.
Tầng hai đang ầm ĩ đến long trời lở đất, tiếng khóc của Lãng Lãng từ trong phòng vọng ra, ba Nghiêm Kí vội mở cửa, cưng chiều nói với cháu: "Lãng Lãng, xem ông ngoại đưa ai đến với con này."
Hạ Vũ đứng sau ông, chăm chú nhìn căn phòng, dưới ánh đèn tường, trên chiếc giường nhỏ, Lãng Lãng mặt đầm đìa nước mắt đang được một bác gái gầy gò ôm lấy. Bác gái kia chắc hẳn là mẹ Nghiêm Kí, bà ngồi đầu giường khẽ dỗ dành Lãng Lãng đang thút thít không ngừng. Trên trán cậu nhóc là miếng dán hạ sốt, khuôn mặt mũm mĩm trắng nõn thường ngày đầm đìa những giọt lệ long lanh. Đôi tay gầy gò, già nua đang ôm cậu nhóc đã nhắc nhở một sự thật trong im lặng: Đứa bé này không cha, không mẹ, dường như đã mất đi tất thảy những gì quý giá nhất trên thế gian này, có được người khác yêu thương bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể bù đắp được sự khiếm khuyết trong cuộc đời.
Những giọt nước mắt trên khuôn mặt cậu nhóc làm đôi mắt và cả trái tim Hạ Vũ đau nhói.
Ánh đèn lặng lẽ in lên bức tường bóng một già một trẻ đang dựa vào nhau. Mẹ Nghiêm Kí nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt Lãng Lãng, giọng nói của bà cũng rất đỗi dịu dàng: "Nhanh mở mắt ra xem kìa, xem ông ngoại đưa ai đến với con kìa, nào!"
Lãng Lãng sốt đến mơ mơ màng màng vẫn cứ nhắm mắt, bàn tay lại nắm chặt lấy cổ áo của bà ngoại, khẽ khóc thút thít, tựa như một con thú con trong rừng rậm bị bắt nhốt, tiếng khóc sao mà cô đơn đến thế.
"Là cô giáo Hạ Vũ đó Lãng Lãng, con mở mắt ra xem này, bà ngoại không lừa con đâu, lúc nãy không phải con cứ khóc ầm ĩ đòi cô giáo đưa con đi ăn kem sao? Chú mèo tham ăn, nhanh mở mắt ra xem kìa."
"Cô giáo, cô mau vào đây, mau vào đây đi!" Mẹ Nghiêm Kí vẫy tay với Hạ Vũ. Khuôn mặt bà nhuốm chút mệt mỏi, những nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra trong đêm tối, Hạ Vũ gật đầu, bước vào phòng với tâm trạng nặng nề.
Cảm giác hổ thẹn, day dứt sâu sắc bao phủ trong lòng Hạ Vũ. Không ngờ một câu nói vô tình của cô ngày hôm qua đã khiến thằng bé nhớ mãi đến tận bây giờ, lại càng gây thêm phiền phức khó giải quyết cho cả gia đình vốn đang mỏi mệt này.
"Cô ơi..." Lãng Lãng cuối cùng cũng mở mắt ra. Cậu nhóc phá rối, luôn nhảy nhót không ngừng giờ đây một chú mèo con nằm trong lòng người lớn, yếu ớt nhìn cô. Quả thực ánh mắt trong trẻo ấy làm cô không thể nhìn thẳng.
Một Lãng Lãng thế này làm Hạ Vũ xúc động, muốn ôm chặt lấy. Cô không biết mình có thể làm gì, chỉ muốn cho cậu nhóc một chút ấm áp ít ỏi, để cậu biết rằng mình được rất nhiều người yêu thương.
Cô dang hai tay ra, mỉm cười, những tia sáng ấm áp đang nhảy nhót trong đôi mắt: "Chú mèo tham ăn, nghe lời cô, không khóc nữa, khỏi ốm rồi cô sẽ mua kem cho con, được không?"
"Được ạ!" Giọng Lãng Lãng thều thào, sau đó giơ ngón tay út ra: "Cô ơi, ngoắc tay."
Dáng vẻ của cậu nhóc làm Hạ Vũ thiếu chút nữa rơi nước mắt. Nén cảm xúc của mình xuống, cô cười nói: "Được, ngoắc tay, cô nhất định sẽ nói được làm được."
Vừa nói, cô vừa giơ tay ra, tay lớn ngoắc tay bé, dường như muốn bảo vệ lời hứa trọn đời.
"Nào, bà ngoại mệt rồi, để cô ôm con nào." Hạ Vũ khom lưng, dang tay ra. Dưới ánh đèn, cô hoàn toàn không hề nhận ra nụ cười của mình chan đầy hơi thở tình mẹ. Cô vẫn chưa làm mẹ nhưng đã bắt đầu thử cho đi yêu thương.
Lãng Lãng chớp chớp mắt, trong đôi mắt mong chờ ấy đan xen giữa sự lúng túng, vui sướng, còn có cả một chút mơ màng, không biết phải làm sao. Cậu nhóc ngoan ngoãn quay đầu lại nhìn bà ngoại, tựa như hỏi ý kiến, bà ngoại dịu dàng cười với cậu cổ vũ: "Qua với cô đi, tay bà ngoại mỏi nhừ rồi!"
"Nào, để cô xem có bế nổi Lãng Lãng nhà chúng ta không?"
Lá gan Hạ Vũ to dần, cô bế cậu nhóc mũm mĩm lên, ôm cả thân người yếu ớt mà nóng hổi ấy vào lòng, để trán cậu vùi lên vai cô, rồi khẽ đong đưa nhè nhẹ như thể đó là một đứa trẻ sơ sinh còn nhẹ vỗ tay lên lưng cậu, dịu dàng nói: "Phải giảm béo thôi, cô suýt chút nữa không bế nổi con đó, không được phép ăn nhiều kem, biết chưa?"
"Vâng ạ!" Cậu nhóc nửa tỉnh nửa mê nói giọng lí nhí như muỗi kêu, lanh lợi không thể tả được. Sự xuất hiện của Hạ Vũ như một liều thuốc an thần hiệu quả, ổn định tâm trạng nóng nảy của cậu nhóc.
Mẹ Nghiêm Kí ngồi đối điện trên giường nhìn Lãng Lãng đang nằm trong lòng Hạ Vũ, bỗng nhiên khóe mắt đỏ hoe. Ba Nghiêm Kí nhẹ nhàng bước lại gần, đặt tay lên vai bà như an ủi.
Hạ Vũ hiểu những tình cảm phức tạp trong mắt hai người họ. Trái tim của cô cũng trăn trở không ngừng, lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận được sức nặng trên vai mình. Lần đầu tiên cô không đòi tình thương yêu từ ba mẹ như một đứa trẻ nữa, ngược lại, sức nặng trong lòng làm cô hiểu rằng, tương lai không xa, cô cũng sẽ trở thành một người mẹ, có những đứa con của riêng mình.
Hạ Vũ lòng dạ rối bời, nghĩ đến người mẹ luôn bận rộn của mình, còn cả những sợi tóc bạc thỉnh thoảng lộ ra trên mái đầu bà. Cô rơi vào trầm tư, khẽ quay người, bất ngờ chạm phải đôi mắt sâu thẳm như biển cả. Khoảnh khắc khi bốn mắt gặp nhau, trái tim cô đã lỡ mất một nhịp.
Nghiêm Kí đứng yên lặng bên khung cửa sổ, cơ thể cao lớn hòa lẫn vào đêm tối. Trong tay anh, một điếu thuốc đang cháy dở, nhưng có vẻ như anh không hề có ý định hút một chút nào.
Anh cứ đứng yên lặng như thế nhìn mọi thứ đang diễn ra trong căn phòng này, trong đó là cuộc sống của anh, là niềm vui và cả nỗi đau ông trời trao cho anh, nhưng điều khiến anh đau khổ nhất là những gì anh làm được chỉ có mỗi ngần ấy. Thứ anh cho thằng bé vĩnh viễn chỉ có thể là lồng ngực cứng rắn của một người đàn ông, nhưng có những lúc, thứ thằng bé cần lại là vòng tay ôm dịu dàng của một người phụ nữ.
Sau đó, khi cô gái mang tên Hạ Vũ này xuất hiện, anh chăm chú nhìn cô chỉ mất mấy phút đã dỗ dành được cậu nhóc khóc lóc ầm ĩ suốt một buổi tối.
Trong bóng đêm, dường như cô tỏa ra một vầng hào quang, mỗi cử chỉ, động tác đều phảng phất nét quen thuộc. Cô chẳng qua chỉ là một cô nhóc chưa lớn hẳn, vì sao có thể làm được hết thảy những điều này?
Một nỗi đau đớn tưởng như phát điên lên trong lòng Nghiêm Kí. Chỉ vì cô là con gái, vì thằng bé cần một vòng tay tương tự như của mẹ nó mà thôi.
Chỉ một chuyện đơn giản như thế nhưng anh lại không làm được. Cuối cùng anh hút một hơi thuốc.
Hạ Vũ và mẹ Nghiêm Kí cùng dỗ Lãng Lãng uống thuốc, sau đó cô lại bế cậu nhóc một lúc, cuối cùng cậu bé cũng thiếp đi trên vai Hạ Vũ. Tảng đá treo lơ lửng trong lòng mọi người cuối cùng cũng được gỡ xuống, Hạ Vũ nhẹ nhàng đặt cậu nhóc nằm lên giường, lúc này, cô đã mệt đến nỗi trán lấm tấm mồ hôi.
Ông bà ngoại ở lại với cậu nhóc, Hạ Vũ theo Nghiêm Kí ra ngoài, bước ra ban công lộng gió.
Hai người đứng cách nhau mấy bước, Nghiêm Kí cau mày, đứng quay lưng lại với cảnh đêm hút thuốc. Hạ Vũ nhìn màn đêm mênh mông vô tận phía xa xa, để mặc cho cơn gió mát cuốn bay nỗi buồn thương trên khuôn mặt và cả trong lòng cô.
Sau một hồi im lặng, cô lên tiếng trước: "Xin lỗi, tôi không nên nói với thằng bé kem cốc gì gì đó, tôi xin lỗi!"
"Chỉ là thằng bé thích cô, muốn gặp cô mà thôi. Không cần phải để ý đến cái cớ của thằng bé."
Giọng Nghiêm Kí bình tĩnh khác thường, ngược lại không có vẻ sốt ruột như lúc nãy trong điện thoại. Hạ Vũ nghĩ bụng, lúc nãy chắc hẳn anh đã lo đến cuống hết cả lên rồi.
Một nửa khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Vũ đối diện với anh, cô hơi ngước lên nhìn bầu trời đêm bao la, rộng lớn, trong lòng giăng kín những tâm trạng. Cô rầu rĩ thở dài một hơi, không biết lấy dũng khí từ đâu, buột miệng nói một câu: "Em cũng thích anh, muốn được gặp anh, nhưng lại không tìm được cái cớ nào để gặp anh cả."
Câu nói vu vơ mà nhẹ nhàng này không nghi ngờ gì tựa như một quả bom hạng nặng, hoàn toàn nổ tung, tạo nên một lỗ hổng lớn trên bức bình phong được ngầm dựng nên giữa hai người.
Nghiêm Kí im lặng, chỉ có làn khói thuốc màu xanh lam phất phơ cùng gió chứng minh anh vẫn đang lắng nghe.
Hạ Vũ nhếch môi cười tự giễu, nếu sự thật đã được phơi bày thì cũng không cần phải giấu giếm nữa. Không thể cho phép bản thân lại tiếp tục yếu đuối thêm nữa, cô khẽ nói: "Chiều nay em thấy anh đón thằng bé ở ngoài cổng."
Cô mỉm cười với làn gió nhẹ: "Haizz, chắc hẳn ba tuần vừa rồi anh cũng làm như vậy phải không? Cứ một mực đợi ở bên ngoài, đến khi chuông tan học vang lên, sau đó lập tức đi ngay."
Hạ Vũ đột nhiên quay người, đối mặt với người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng bên cạnh, khí thế hùng hổ, đồng thời cũng cực kỳ trẻ con thúc bách anh, mong chờ anh đối mặt, cho cô một câu trả lời hợp lý.
Nhưng Nghiêm Kí vẫn không hề nhúc nhích, cứ đứng đó như thể đã mất đi hồn phách. Hạ Vũ cuối cùng cũng tức giận, sải một bước đến trước mặt anh, mặt đối mặt, phẫn nộ nhìn vào đôi mắt né tránh của anh.
"Nghiêm Kí, anh là đồ khốn kiếp, nói cho anh biết, bản cô nương thích anh là phúc từ kiếp trước của anh. Em là rắn độc, là thú dữ hả? Làm sao anh phải né tránh em như thế? Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?"
Hạ Vũ ngẩng đầu, ưỡn ngực, sự phẫn nộ từ tận đáy lòng khiến khuôn mặt cô tỏa ánh sáng rực rỡ khắp bốn phía, làm Nghiêm Kí nhớ lại một bộ phim hoạt hình từng xem cùng Lãng Lãng. Con chim mẹ kêu chiêm chiếp trong bộ phim ấy cũng có vẻ mặt đáng yêu như thế này, rõ ràng là nó cực kỳ yếu ớt, vậy mà vào lúc then chốt lại có dáng vẻ vô cùng dũng mãnh.
Không ngờ trong cuộc đời thực, anh cũng bắt gặp một dáng vẻ chân thực như vậy.
Ngọn lửa trong đôi mắt Hạ Vũ bùng cháy, nắm tay cô bóp chặt hoàn toàn ở trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Đêm khuya làm cấp độ phòng vệ trong tâm hồn con người xuống đến mức thấp nhất, cô đã thẳng thắn giãi bày nỗi lòng của mình, sau đó cắn răng nghĩ, một khi anh ta từ chối, nói không chừng mình sẽ thưởng cho anh ta một quả đấm.
Sau đó, cô nghe thấy anh nói: "Xin lỗi, tôi nghĩ, cứ thế này sẽ tốt cho cả hai chúng ta. Hạ Vũ, cuộc sống của tôi có quá nhiều trói buộc, thêm một việc chi bằng bớt một việc, hy vọng cô có thể hiểu được.
Cô nói rất đúng, có thể được một người con gái như cô thích là phúc của Nghiêm Kí tôi, nhưng tôi nghĩ... chắc chắn có một người đàn ông ưu tú hơn tôi đang đợi cô, càng đáng để cô thích hơn tôi. Tôi nghĩ chúng ta sẽ không thể nào.
Vì vậy, không gặp có vẻ tốt hơn."
Hạ Vũ ngẩn ra một lúc, cô biết mình bị từ chối, hơn nữa còn bị từ chối một cách triệt để.
Cô nhớ lại lời của Hải Lạc, đột nhiên hiểu ra ẩn ý trong lời nói của Nghiêm Kí, thật ra hoàn toàn ngược lại: Cô không đủ xuất sắc, không đủ tỏa sáng, cô không xứng với anh. Có lẽ trong lòng anh đang cười nhạo cô, đũa mốc mà chòi mâm son.
Hạ Vũ đột nhiên thấy vô cùng tức giận. Cô phẫn nộ đến nỗi muốn dời non lấp bể, liền trừng mắt nhìn Nghiêm Kí. Mặc dù trong đêm tối, đôi mắt anh cũng đang nhìn cô say đắm, quyến rũ nhưng cô biết, ánh mắt dịu dàng này không thuộc về cô, bởi vì vẻ dịu dàng của anh hàm chứa ý xin lỗi.
Lúc này đây, sự bướng bỉnh, không chịu khuất phục từ tận sâu xương tủy Hạ Vũ đang ngầm chui ra. Những lời nói của cô vào giây phút này có lẽ xuất phát từ lòng tự tôn.
"Nghiêm Kí, anh nghe đây, đây là lần đầu tiên Hạ Vũ em thích một người đàn ông. Em cũng giống như tuyệt đại đa số các cô gái, thích một người, sau đó trang điểm cho mình thật xinh đẹp mong đợi cùng anh ta hẹn hò, nếu hẹn hò vui vẻ thì nói "yes", không vui thì nói "no". Em tuyệt đối không chấp nhận một người con trai nói "no" với em.
Cô tựa như một đấu sĩ yếu ớt nhưng lại giả bộ chiến thắng. Trong đêm tối tuyệt đẹp, hương Nguyệt Hạ Dương trên ban công vờn quanh chóp mũi. Cô kiêu hãnh ngẩng cao đầu, sau đó dùng ngón trỏ hung hăng đâm vào ngực Nghiêm Kí, nhẹ nhàng nhưng kiên định hạ chiến thư.
"Nói cho anh biết, anh bắt buộc phải hẹn hò với em, sau khi hẹn hò, chỉ có em mới có quyền nói "no"."
Sau khi hùng hổ hạ chiến thư, cô nàng thục nữ kiêu hãnh Hạ Vũ quay người bỏ đi, bóng lưng thẳng tắp.
"Đợi đã, tôi đưa cô về!" Nghiêm Kí ở phía sau vội gọi với theo.
"Đương nhiên rồi!" Hạ Vũ hung hăng quay đầu lại, cười toét miệng cực kỳ đáng yêu: "Chẳng lẽ bắt em tự bắt xe về nhà sao?"
Trong lúc đầu đau như búa bổ, Nghiêm Kí cuối cùng cũng vì khuôn mặt trước mắt mà bất đắc dĩ mỉm cười.
Ngày hôm sau, Lãng Lãng hết sốt, Hạ Vũ chủ động gọi điện hỏi Nghiêm Kí. Nghiêm Kí nói, buổi sáng, thằng bé đã ăn một túi bánh bao, cản nó cũng không nổi. Bởi vì tối qua nó khóc to quá hôm nay cũng được nếm mùi đau khổ, cổ họng bị khản tiếng.
Trong điện thoại, hai người nói chuyện vô cùng bình tĩnh, điềm đạm, chủ đề cuộc nói chuyện từ đầu đến cuối đều xoay quanh Lãng Lãng. Câu chuyện tối qua giữa hai người vẫn nằm trong ký ức, nhưng cả hai đều không nhắc đến nửa chữ.
Gác điện thoại, Hạ Vũ nhớ lại, tối qua lúc ở trên xe của Nghiêm Kí cô đã giả vờ ngủ, bây giờ ngồi nghĩ lại, cô chỉ thấy mặt đỏ bừng. Đúng là không biết tối qua mình uống phải thuốc gì cứ nói nhăng nói cuội, chưa hề chuẩn bị sẵn một chút gì mà vẫn có thể bình tĩnh đối diện với sự thật bị từ chối.
Nụ cười trong trẻo đáng yêu trên khuôn mặt Hạ Vũ từ từ biến mất, có gì đáng cười chứ? Chỉ vì sáng sớm tinh mơ có thể nghe thấy giọng nói dễ nghe của anh sao? Thế thì đã sao? Anh đã thẳng thắn, kiên định cự tuyệt cô như thế, nếu không phải cái mặt dày của cô đã chống đỡ cho cô tiến bước, hôm nay hai người họ có thể chỉ là những người qua đường.
Hạ Vũ lặng lẽ nhìn khung cảnh đẹp đẽ ngoài cửa sổ, nghĩ bụng, bọn họ vốn dĩ không phải là người quen.
Ngày thứ Ba, theo thông lệ, Hạ Vũ lên lớp, nghe giờ giảng lý thuyết của Cố Tây Sở. Từ sớm cô đã đến tranh chỗ, chiếm được chỗ ngồi ở hàng ghế đầu. Lúc Cố Tây Sở lên lớp, cô cũng học anh đeo một chiếc kính gọng đen, trong giờ học luôn mang vẻ mặt sùng bái nhìn chằm chằm vào thần tượng, đôi môi mỉm cười ngọt ngào, nhìn dáng vẻ đúng là một cô nàng mê trai thực thụ.
Cố Tây Sở đã miễn dịch với các cô nàng mê trai ngồi hàng ghế đầu từ lâu, nhưng hôm nay, anh phát hiện giữa các khuôn mặt muôn hình vạn trạng kia có một khuôn mặt nhỏ nhắn với nụ cười vô cùng ngọt ngào. Khi thấy ánh mắt anh lướt qua, đôi mắt kia còn cố ý chớp chớp với anh khiến tâm trạng anh bất giác trở nên hưng phấn. Trên người cô gái này có khí chất tươi mát, tựa như một đóa hoa khiến người ta không kìm được muốn đến gần. Nhìn dáng vẻ vui vẻ, vô tư của cô, thực không biết sự phiền muộn hay không nhỉ?
"Khiêu vũ hiện đại có thể là phép cộng, cũng có thể là phép trừ, không biết mọi người có hiểu được nguyên tắc này không. Những điều con người muốn biểu đạt quá nhiều, vì vậy ngôn ngữ cơ thể không ngừng tăng thêm, thậm chí trang phục cũng là một trong những yếu tố biểu đạt. Điều này không quá khó hiểu. Vậy vì sao lại có thể là phép trừ nữa? Thật ra cũng rất đơn giản dẫu cho động tác của một vũ công từ đầu đến cuối chỉ có xoay tròn hoặc nhanh, hoặc chậm, cũng có thể đạt được hiệu quả vô thanh thắng hữu thanh. Bản thân nghệ thuật không có quy tắc đặc biệt nào đáng nói, khiêu vũ hiện đại lại càng như thế, muốn giải phóng chân tay của bạn, trước hết phải giải phóng tư tưởng của bạn đã. Chỉ cần làm điều đó thôi! Đây chính là quan điểm tôi muốn nói trong buổi học ngày hôm nay, mời các bạn nghỉ!"
Vừa tan học, như thường lệ, Cố Tây Sở lại bị tầng tầng lớp lớp các nữ sinh vây lấy, nhao nhao hỏi những vấn đề tràng giang đại hải tận đâu đâu, thậm chí có nữ sinh còn to gan hỏi: "Thầy ơi, trong kinh nghiệm của thầy, tình yêu đóng vai trò như thế nào trong nghệ thuật ạ?"
Câu hỏi vừa được nêu ra, tất cả các nữ sinh đều im lặng, những cặp mắt trong trẻo đều dán lên người Cố Tây Sở.
Hạ Vũ cười trộm một chốc rồi mới chợt nhớ ra là mình chưa bao giờ cùng thần tượng Cố Tây Sở thảo luận về chủ đề muôn thuở tình yêu nên cũng không nhịn được mà nghển cổ chờ đợi.
Trên khuôn mặt Cố Tây Sở vẫn giữ nụ cười trầm tĩnh vốn có. Anh nghĩ một lúc rồi lên tiếng: "Tình yêu là chất xúc tác của nghệ thuật, tình yêu có thể thổi hồn cho nghệ thuật, đồng thời nghệ thuật cũng có thể thổi hồn cho tình yêu, nhưng tôi không bảo đảm hạn sử dụng đâu. Là một người từng trải, tôi từng muốn khảo cứu hạn sử dụng của tình yêu, nhưng đáng tiếc, cuối cùng cái chờ đợi mình lại là quá hạn."
Mắt các nữ sinh sáng lên, tĩnh tâm lắng nghe. Cố Tây Sở mỉm cười khuyên nhủ: "Vì vậy tôi khuyên các em, trên sân khấu có thể nhắm mắt tìm kiếm cảm giác của tình yêu, nhưng trong hiện thực nhất định phải mở to hai mắt tìm một người đàn ông tốt, đặc biệt là... tránh thật xa những người đàn ông xấu xa như tôi đây."
Sau màn diễn thuyết đặc sắc, anh còn không quên hài hước thêm một câu: "Được rồi, tất cả lùi ra sau ba bước."
Các nữ sinh cười ầm lên.
Tốp nữ sinh chen chúc như tổ ong cuối cùng cũng giải tán vì Cố Tây Sở còn có tiết dạy, nhưng Hạ Vũ cứ lẵng nhẵng như cái đuôi bám theo sau. Đôi nam nữ trẻ tuổi một trước một sau men theo con sông nhỏ dập dềnh sóng biếc bên cạnh trường, vừa đi vừa nói chuyện.
Hạ Vũ mỉm cười nói: "Thầy ơi, cô gái thực lòng yêu thầy sẽ không bị cái lý luận đàn ông xấu xa của thầy dọa cho chạy mất dép đâu. Thầy có biết tại sao không?"
"Ồ, vì tôi quá đẹp trai à?" Cố Tây Sở tủm tỉm cười. Hôm nay anh chỉ buộc tóc mái và tóc hai bên lên trên, bện thành bím tóc nhỏ phá cách, tạo hình rất nghệ thuật, lại mặc áo chẽn, khi mỉm cười có nhuốm chút tang thương nhưng cực kỳ quyến rũ, trên đường đi đã nhận được vô số ánh mắt của người đẹp.
Hạ Vũ xua tay nói: "Không, theo em thấy, người đàn ông xấu xa không thể với tới như thầy cũng giống như đỉnh Chomolungma, mặc dù rất cao, nhưng vẫn có người muốn chinh phục." Cô cười toét miệng với anh: "Thầy biết đó kỷ lục Guiness quá cám dỗ."
"Ồ, thế nào? Trong lòng em tôi đã trở thành đỉnh Chomolungma rồi sao?" Cố Tây Sở khá quan tâm đến điều này nhưng lại hỏi với dáng vẻ cực kỳ bỡn cợt.
Hạ Vũ phối hợp với lòng ưa hư vinh của Cố Tây Sở, giả bộ làm vẻ mặt của một cô nàng mê trai, trả lời bằng giọng khoa trương: "Đỉnh Chomolungma đã là gì chứ? Trong lòng em, thầy rất, rất cao. Thầy có còn nhớ cái cây luôn sống trên mây trong chuyện cổ tích không ạ? Trong lòng em, thầy cao như thế đó!"
"Nói một hồi, tôi lại thành một cái cây." Cố Tây Sở hết cách với cô nhóc có tư duy một bước bay lên tận mặt trăng bên cạnh, rồi không nhịn được lại cười, trong giọng nói chẳng hề có chút bất mãn nào.
Hạ Vũ che miệng cười mãi, nhưng Cố Tây Sở lại thở dài trong gió: "Haizz, nhưng Hạ Vũ à, tôi không muốn làm núi cao, cũng chẳng muốn làm đại thụ."
"Dạ?" Lần này đến lượt Hạ Vũ không hiểu.
"Người leo núi và người trèo cây được tận hưởng niềm lạc thú leo trèo, nhưng dù là núi hay là cây..." Cố Tây Sở quay lại nhìn Hạ Vũ với dáng vẻ cực kỳ đứng đắn: "Bị người ta cứ từng bước, từng bước leo lên như vậy, chắc chắn sẽ rất ngứa."
Hạ Vũ chớp chớp mắt, giây tiếp theo liền gập bụng cười rũ rượi.
"Thầy ơi, thầy... ha ha..."
Hạ Vũ không ngờ, một Cố Tây Sở bình thường luôn nghiêm túc lại là một người đàn ông có thể khiến người ta cười vỡ bụng thế này, tay cô run run chỉ vào Cố Tây Sở, cười đến nỗi không nói nên lời.
Hạ Vũ đưa tay lau nước mắt, đang định trêu chọc anh, không ngờ Cố Tây Sở lại nhìn cô với vẻ mặt rất cô đơn, lạc lõng khiến cô không hiểu có chuyện gì. Sau đó, anh nhìn về phía xa xăm, giọng nói theo gió truyền đến tai Hạ Vũ: "Thật ra, núi rất bị động, một khi người leo núi đi rồi, thứ để lại cho núi chẳng qua chỉ là nỗi cô đơn và hồi ức mà thôi. Vì vậy, Hạ Vũ à, em nói xem, tôi có lý do gì để làm núi đây?"
Đối diện với một Cố Tây Sở bỗng nhiên bộc lộ tình cảm của bản thân thế này, Hạ Vũ thấy nghẹn lời, không thể nói gì, chỉ đứng ngẩn ra đó nhìn anh. Kết quả là dưới sóng mắt mạnh mẽ của Cố Tây Sở, tế bào não của Hạ Vũ hiển nhiên là không đủ dùng, một hồi lâu mới nặn ra một câu: "Nếu không... nếu không thầy làm người đi!"
Lần này, đến lượt Cố Tây Sở gập bụng cười rũ rượi.
Hạ Vũ đi cùng Cố Tây Sở đến trước cửa giảng đường giờ dạy tiếp theo của anh, hai người đã chào tạm biệt, Hạ Vũ đột nhiên nói: "Thầy ơi, em thích một người con trai, nhưng anh ấy không thích em, còn từ chối em nữa, em... em nên làm thế nào hả thầy?"
Giọng nói của Hạ Vũ mang theo tâm trạng thấp thỏm, Cố Tây Sở quay lưng lại với Hạ Vũ, thầm nghĩ, thì ra cô nhóc vui vẻ, vô tư cũng không phải là không có ưu phiền. Hơn nữa, giống như mỗi cô gái ở lứa tuổi này, Hạ Vũ xinh đẹp cũng vấp phải tình yêu đơn phương, nhưng đây là điều mỗi người đều gặp phải trong quá trình trưởng thành.
Anh nở một nụ cười ấm áp, để lộ hàm răng trắng bóng: "Em đã từng cố gắng chưa, Hạ Vũ?"
Cô nghĩ một lát rồi lắc đầu.
"Chỉ khi nào đã từng cố gắng mới không cảm thấy tiếc nuối."
Bỏ lại câu nói đầy hàm súc, Cố Tây Sở đẩy cửa bước vào, tiếng bước chân trầm trầm nện trên sàn, dội vào tai Hạ Vũ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.