Sở Tây Trì nhớ rất kĩ câu nói "Ba năm bị trích chốn này, ngàn thu khách Sở chưa phai hận sầu"*, cũng bởi tên hắn từ đó mà ra, từ bé đã ghi tạc nằm lòng trong đầu.
Hắn nhớ Sở Nhất Thiên và Đinh Nhã từng nói "Tây Trì à, con trai ra ngoài phải biết tự bảo vệ mình, chớ để bản thân bị thương, tốt nhất đừng để người ta biết trong nhà mình có tiền."
Ấy thế là, từ nhỏ hắn đã theo học Sanda Taekwondo, luôn giữ thái độ khiêm tốn khi ra ngoài, mà khổ cái, khiêm tốn thì thôi đi, cái này cũng quá ư khiêm tốn, mở miệng là than nhà mình nghèo, không có tiền, khổ lắm. Ra ngoài không ngồi xe buýt thì cưỡi con xe đạp quèn, tủ quần áo chả có nổi một cái quần hàng hiệu, sao chăng đều được bày bán ở mấy cái sạp 50-100 tệ ba cái đó.
Ờm...có phải thái quá không ta!!!
Hôm nay, Sở Tây Trì từ Tinh Ngoại chuyển tới Trung học phụ thuộc Đông Cương, cái trường xưng bá 'Gián Đông Cương không hăng không đọ' lừng danh bốn phương kia.
Gián Đông Cương không hăng không đọ??? Sở Tây Trì ngẫm nghĩ hồi lâu, cớ gì là gián lại còn hăng? Sao đến từ Đông Cương mà không phải chỗ khác? Chả nhẽ để ám chỉ học sinh bên đó?
Trung học phụ thuộc Đông Cương rất lớn, thuộc tốp đầu trên cả nước, là trường cấp ba chuyên cấp quốc gia.
Từ lúc bước chân vào đây, hắn nhìn quanh ngó quất khắp nơi, y chang đi du lịch thăm thú, chỉ thiếu cái mũ với cây cờ dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-danh-rieng-nguoi/2694356/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.