Lúc bổ túc, Thú Trầm Châu cứ thả hồn đâu đâu, bị Sở Tây Trì dùng bút gõ vào đầu mấy bận, giận đấy nhưng lại không dám mắng, suy cho cùng, cũng là bạn trai nhà mình mà.
"Cậu xem câu này, biết rằng A lớn hơn B, và A vuông góc với B..." Sở Tây Trì thì chăm chú giảng bài, Thú Trầm Châu lại cứ nhìn chăm chăm vào mặt con người ta, tâm trí phút chốc không cánh mà bay.
Sở Tây Trì chú ý tới ánh mắt của Thú Trầm Châu, quay đầu sang, chỉ thấy Thú Trầm Châu lúng túng gãi mũi, ánh mắt né tránh, ước gì có ngay cái hố cho mình chui vào.
Sở Tây Trì cười cười, xoa đầu Thú Trầm Châu: "Anh Thú, cậu muốn nhìn thì cứ nhìn, cũng đâu phải không cho cậu nhìn."
"Tôi...tôi đang xem đề, ai...ai nhìn cậu chứ."
Sở Tây Trì giỏi thật, chỉ một câu nói một động tác thôi đã khiến ai kia mặt mũi đỏ bừng như rỉ máu.
"Rồi rồi rồi, anh Thú nhà ta giỏi nhất rồi."
Thú Trầm Châu: Ai là anh Thú nhà cậu chứ!
Cậu ôm Sở Tây Trì, vùi đầu vào cổ hắn bất động.
Ngày nào cũng lặp tới đảo lui, Thú Trầm Châu cũng ngán tận cổ rồi, cứ vùi đầu khắc khổ học bài, nền tảng cậu lại tốt, học lại nhanh, thành tích tiến bộ tột bậc, Sở Tây Trì không khỏi than thở: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
"Tôi coi cậu là bạn trai, cậu lại coi tôi như con nít đấy à."
Cậu đẩy Sở Tây Trì một cái, Sở Tây Trì ngã vật ra giường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-danh-rieng-nguoi/2694340/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.