Ngày qua ngày, Thú Trầm Châu dần quen với việc bị mọi người bàn tán trực tiếp mối quan hệ với Sở Tây Trì, thỉnh thoảng còn có người đến xin chữ ký.
Dương Trần cũng không phản đối chuyện này, nhưng thế này quá lộ liễu rồi, hai người vẫn bị gọi đến văn phòng.
"Tôi không phản đối các trò yêu nhau, nhưng hai đứa có thể tém tém lại xíu được không." Dương Trần vừa nói vừa làm cử chỉ tay.
"Dương ca, không phải bọn em làm quá đâu, là do mọi người đấy chứ, cho dù có tém tém lại, các cậu ấy cũng có thể phát tán ảnh bọn em trên diễn đàn, bọn em cũng đâu còn cách nào đâu." Sở Tây Trì che mặt cười.
"Phải phải, thầy ơi, bọn em tém hết mức rồi ấy."
Tốt lắm, Thú Trầm Châu hiện giờ không còn kiểu hở chút là đỏ mặt khi bị người khác nhắc tới chuyện này nữa.
"Vậy cũng phải giữ chút thể diện cho thầy nữa chứ, tém nữa đi."
Hai người nhìn nhau cười, đồng thanh nói: "Không thành vấn đề."
Cả hai bước vào lớp, bạn phớt lờ tôi tôi chả quan tâm bạn, ai nấy đều yên tĩnh làm chuyện của mình.
Ai nhìn vào cũng tưởng cả hai bị khuyên chia tay.
Dương Trần vừa thò một chân vào lớp, đã bị cả đám vây lấy.
"Dương ca, sao thầy lại khuyên các cậu ấy chia tay chứ?"
Dương Trần chả hiểu mô tê gì: "Gì đấy?"
"Anh Sở với anh Thú đấy ạ!"
"Hử? Tôi khuyên chia tay lúc nào."
"Không có ạ? Vậy cớ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-danh-rieng-nguoi/2694334/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.