Chương trước
Chương sau
Ba người đang trò chuyện thì đột nhiên có một nhân viên chạy vào, "Nghê Hạ, tổng giám đốc Ôn lại đến kìa."
Hạ Dĩ Hàm ngẩn người, nói thật, mấy hôm nay bận rộn suốt nên quên luôn chuyện còn có một tổng giám đốc Ôn thường xuyên xuất hiện trên phim trường dạo trước. Đang nghĩ như vậy thì cô nhìn thấy Ôn Đạc đi về phía họ.
Ôn Đạc giữ vẻ mặt nghiêm túc, từng bước đi đến trước mặt Hạ Dĩ Hàm, nhìn cô từ trên cao.
Hạ Dĩ Hàm đứng dậy, "Ôn Đạc, cậu..."
"Tôi biết, tôi biết mà!!!", ngoài dự đoán, Ôn Đạc đột nhiên ôm chầm lấy Hạ Dĩ Hàm, thần sắc vui vẻ như đứa trẻ con nhặt được kẹo, "Nghê Hạ, tôi đã bảo là làm sao mà cô có thể ở bên cái tên Nam Dịch kia được, tôi biết ngay mà!"
"Buông ra.", Hạ Dĩ Hàm hít sâu một hơi, hai mắt nheo lại.
Ôn Đạc buông cô ra, gương mặt đầy vẻ phấn chấn, "Nghê Hạ, cô có biết tôi khổ sở thế nào không? Hôm đó tôi gọi điện cho cô, tại sao lại là tên khốn kiếp Nam Dịch bắt máy? Anh ta nói cô đang ngủ, bảo tôi đừng quấy rầy cô đấy!"
"Này này này!", Hạ Dĩ San kéo Hạ Dĩ Hàm ra sau, "Tôi trông cậu đẹp trai nên tha cho cậu một lần đấy nhé, đừng để tôi nghe thấy cậu nói một câu không tử tế nào về Nam Dịch nữa."
Ôn Đạc chớp mắt nhìn cô nàng, "Cô chính là Hạ Dĩ San?"
"Chứ không thì sao?"
"Ồ... Giống thật.", Ôn Đạc quan sát từ trên xuống dưới.
Hạ Dĩ San liếc xéo cậu ta, "Phí lời. Ôn Đạc, cậu như thế này là thích em gái nhà tôi hả?"
"Hả? Đúng vậy...", Ôn Đạc cười cười vẻ ngượng ngùng.
"Cậu thích con bé ở điểm gì?", Hạ Dĩ San tò mò hỏi, "Xinh đẹp ư? Tôi giống hệt con bé, có phải cậu cũng sẽ thích tôi không?"
Ôn Đạc ngập ngừng một lúc rồi mới đáp, "Tôi mà nông cạn thế sao? Tôi còn thích những vai diễn của cô ấy nữa, lúc đóng phim là lúc Nghê Hạ quyến rũ nhất."
"Thì ra là một fan não tàn...", Hạ Dĩ San lẩm bẩm.
"Cô nói gì cơ?", Ôn Đạc nheo mắt lại.
"Không có gì, không có gì.", Hạ Dĩ San xua tay, đột nhiên lại nhìn về phía sau Ôn Đạc, "Ô em rể, quay xong rồi sao? Đi ăn đêm đi!"
Cách đó không xa, đúng là Hoắc Thiệu Hàng đang thong dong bước đến.
Ôn Đạc đơ người, lúc Hoắc Thiệu Hàng đến bên cạnh thì mới ấp úng nói, "Em, em rể?..."
Hạ Dĩ San, "À, hình như bây giờ tôi không nên gọi như thế..."
Ôn Đạc nhìn Hoắc Thiệu Hàng rồi lại nhìn Hạ Dĩ Hàm, thấy Hạ Dĩ Hàm không hề có ý phản bác, tim cậu ta như rơi thẳng xuống đáy vực, sự hồ hởi suốt dọc đường từ Thượng Hải đến đây cũng dần nát tanh bành.
Ôn Đạc mếu máo, "Nghê Hạ, tại sao cô ấy lại gọi như vậy chứ?"
Hạ Dĩ Hàm hơi cảm thấy bó tay, "Ôn Đạc, thật ra, tôi đã nói rất nhiều lần, là tôi có người mình thích rồi."
"Cho nên, là anh ta thật?", Ôn Đạc run rẩy chỉ vào Hoắc Thiệu Hàng.
Hạ Dĩ Hàm mím môi, nghiêm túc nói, "Phải, tôi thích anh ấy."
Đường Kỳ đứng bên cạnh bịt miệng vẻ hâm mộ, được chứng kiến nữ thần bày tỏ tình cảm với nam thần, tuy rất bình dị, nhưng sao vẫn cảm thấy thật chói mắt!
Hoắc Thiệu Hàng nhìn Hạ Dĩ Hàm bằng ánh mắt đầy dịu dàng, khóe miệng khẽ cong lên.
"Vậy hai người, đang, yêu nhau?"
"Ừ."
Ôn Đạc hít ngược một hơi khí lạnh, "Thế khi nào hai người chia tay?"
Hạ Dĩ San phì cười, không thể không nói, phong cách của Ôn Đạc này, có phần giống cô nàng.
Hạ Dĩ Hàm khẽ cười, "Chia tay ư? Xin lỗi, tôi không nghĩ tới, trừ phi... anh ấy không cần tôi."
Lồng ngực Ôn Đạc chấn động, vẻ mặt như muốn khóc. Cậu ta nhìn chằm chằm Nghê Hạ một lúc lâu, sau đó chậm rãi xoay người bỏ đi.
"Ôn Đạc."
Ôn Đạc dừng bước.
"Tôi nghĩ, cảm giác của cậu với tôi, chỉ là ảo giác thôi, hi vọng cậu sẽ hạnh phúc."
Vì nhân vật trên màn ảnh nên mới thích cô, cô thật lòng rất cảm ơn, nhưng đây không phải là tình yêu. Có lẽ, một ngày nào đó, cậu ta cũng có thể như cô, tâm tâm niệm niệm chỉ có một người, chỉ khi khắc cốt ghi tâm, hận không thể vĩnh viễn ở cạnh nhau thì mới phát hiện ra ý nghĩa của tình yêu.
Cuối cùng Ôn Đạc cũng đi rồi, Hạ Dĩ Hàm thở một hơi nhẹ nhõm, rồi cô nhìn Hoắc Thiệu Hàng, "Anh xong việc rồi à?"
"Ừ."
"Em còn một cảnh nữa."
"Đi đi, anh chờ em."
Hạ Dĩ Hàm nghĩ nghĩ rồi nói, "Hay là anh về trước đi, lát nữa em về khách sạn với Dĩ San."
Hoắc Thiệu Hàng vẫn nhìn cô, trong mắt như có ánh quang dao động, "Anh chờ em. Còn nữa, Tiểu Hàm, anh không bao giờ không cần em."
Ánh mắt của anh dường như có thể làm tan chảy người ta vậy, Hạ Dĩ Hàm nhớ đến câu "trừ phi anh ấy không cần tôi" mình vừa nói thì sửng sốt mất vài giây, sau đó trái tim như được ngâm trong dòng suối ấm, cô gật đầu, "...Vâng."
"Chậc chậc chậc, chỉ số pháo lửa hôm nay khéo phải đến năm sao ấy nhỉ?", Hạ Dĩ San ủ rũ lôi di động ra, một mình lẩm bẩm, "Mình phải gọi cho Nam Dịch bảo bảo nhà mình để được an ủi thôi."
Đường Kỳ: Em bị đủ một nghìn phát đạn đả thương rồi.
Hạ Dĩ Hàm quay liền một tuần. Sáng nay không có lịch quay, cô nằm lì trên giường không muốn dậy.
Di động đổ chuông, Hạ Dĩ Hàm bực bội kéo cao chăn lên, nhưng vẫn không cản nổi tiếng chuông ồn ào. Cô giơ chân đạp Hạ Dĩ San đang nằm bên cạnh, "Nghe đi."
"Ừm..."
"Nghe điện thoại.", đạp thêm một phát nữa...
"Giời ạ!", Hạ Dĩ San bò dậy, trợn mắt với Hạ Dĩ Hàm một cái sau đó mới cầm điện thoại lên, trả lời bằng giọng gắt gỏng, "A lô?"
"Đang ở đâu?", đầu bên kia, Nam Dịch cất giọng lạnh lùng.
Hạ Dĩ San tỉnh táo ngay lập tức, một bụng tức vì bị đánh thức dịu xuống hẳn, "Em đang ở Hoành Điếm. Sao thế, có phải anh nhớ em không?"
Nam Dịch, "Quay về, ngay lập tức."
"Ha ha ha, em biết ngay là anh nhớ em mà.", Hạ Dĩ San cười hì hì, "Anh xong việc rồi à? Thế để em về với anh."
Nam Dịch hắng giọng, nhiều ngày rồi mà cô nàng chẳng liên lạc với anh, không giống phong cách của Hạ Dĩ San gì cả. Thật sự là anh không quen, nhưng lúc này, anh vẫn không muốn thừa nhận là anh nhớ cô.
"Bên công ty Đỉnh Hoa muốn mời em làm đĩa nhạc, chỗ họ không tệ, nếu em đồng ý thì về đây nói chuyện.", Nam Dịch nói.
Hạ Dĩ San bật dậy, "Thật á? Thế anh sẽ viết nhạc cho em à?"
Nam Dịch, "Nói sau."
"Mặc kệ, anh phải viết cho em, bây giờ trong mắt người ngoài, em với anh là một cặp đôi ăn ý, viết nhạc cho em là chuyện nên làm mà ~"
Cặp đôi ăn ý? Nam Dịch lẳng lặng cong khóe môi, "Nếu muốn hát, trước 6 giờ xuất hiện trước mặt anh."
Hạ Dĩ San nhảy tót xuống khỏi giường, "Không thành vấn đề!"
Hạ Dĩ San vội vội vàng vàng rửa mặt, sửa soạn quần áo. Tiếng động quá lớn khiến Hạ Dĩ Hàm không nhịn nổi nữa phải ngồi bật dậy, "Hạ Dĩ San!"
"Cưng à ~ xin lỗi nhé, chị đang vội về ôm mĩ nam.", Hạ Dĩ San vừa nói vừa quẳng đồ dùng cá nhân vào va li, sau đó đeo kính râm, đeo khẩu trang, rồi kéo hành lý đi ra ngoài, lại còn gọi điện thoại, "Cảnh Tố, em phải về Thượng Hải ~ Đúng ~ Chị gái à, em còn rất nhiều chuyện phải làm, gọi cho em một cái xe đến đây đi."
Hạ Dĩ San đi rồi, rốt cuộc Hạ Dĩ Hàm có thể tập trung đóng phim. Một tháng sau, Tiên hiệp kỳ duyên – Kiếp Huyền Cơ đóng máy. Kết thúc bữa tiệc đóng máy, Hạ Dĩ Hàm lên xe về Thượng Hải, mà lúc ngồi trên xe, cô mở Weibo ra thì đọc được một tin cực kỳ shock, hơn nữa, khéo ở chỗ, tin tức này vừa mới xuất hiện được vài giây.
Cô ngơ ngác nhìn đống bình luận và các bài chuyển phát của bài đăng kia, sau đó nhanh chóng mở danh bạ gọi điện thoại.
"Hoắc Thiệu Hàng, một tháng nay bọn mình đã bỏ lỡ chuyện gì à?"
Hiển nhiên Hoắc Thiệu Hàng vẫn chưa đọc được, "Sao thế?"
"Quý Thư Bạch muốn kết hôn với Giang Thần."
"... Gì cơ?"
Hạ Dĩ Hàm kết thúc cuộc điện thoại với Hoắc Thiệu Hàng rồi lại mở Weibo lần nữa.
Quý Thư Bạch đăng: Bao nhiêu năm qua, em vẫn luôn nói với anh rằng em không muốn kết hôn với ai cả, còn anh, sau khi gặp được em, chuyện kết hôn này, anh không nghĩ tới người khác được nữa. Giang Thần, anh muốn cưới em, em có dám gả không? - @Giang Thần
Quý Thư Bạch đăng bài này, còn Giang Thần vẫn chưa hồi âm. Đột nhiên Hạ Dĩ Hàm nhớ đến thời điểm quay Chân tướng, Quý Thư Bạch từng bộc bạch rằng, yêu đơn phương thì có ích gì, Giang Thần cũng không biết rằng anh ấy vẫn luôn thích mình...
Lời thổ lộ quá đột ngột. Không! Là cầu hôn. Không ai biết trước, ngay cả anh bạn thân là Hoắc Thiệu Hàng cũng không biết tình hình. Quý Thư Bạch chơi trò được ăn cả hay là say rượu rồi trở nên to gan vậy?
Hạ Dĩ Hàm nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn gọi điện cho Giang Thần. Hồi chuông đổ một lúc lâu, cuối cùng cũng có người bắt máy.
"Chị Giang Thần à?"
"Nghê Hạ..."
"Chuyện... chị với anh Quý Thư Bạch là như thế nào vậy? Hai người muốn kết hôn ạ?"
Giang Thần trầm mặc một lúc rồi mới đáp, "Thật ra, Nghê Hạ à... Chị có thai rồi."
"Hả?", chuyện này cũng quá...
Giang Thần rầu rĩ nói, "Hơn một tháng trước, bọn chị... uống say nên..."
Hạ Dĩ Hàm nheo mắt. Giang Thần uống say sẽ thành ra thế nào thì cô biết, nhưng chẳng lẽ Quý Thư Bạch lại lợi dụng làm càn sao?
"Em đừng nghĩ nhiều, cậu ta không phải dạng không quân tử như thế đâu.", dường như Giang Thần biết cô đang nghĩ gì, "Cậu ta còn say hơn chị ấy chứ, chị thì không say lắm, nhưng mà chị cũng không biết tại sao lại như vậy..."
Nghe Giang Thần lầm bầm kể, Hạ Dĩ Hàm liền nói, "Chị Giang Thần, có một lần đạo diễn Quý vô tình để lộ ra là anh ấy thích chị, thích lâu lắm rồi, chỉ là không nói cho chị biết thôi. Mà, chuyện chị có thai, anh ấy biết chưa?"
Giang Thần ủ rũ, "Cậu ta vẫn chưa biết, nếu mà biết rồi thì không biết sẽ như thế nào nữa. Hôm đấy, sau khi tỉnh lại, cậu ta liền nói với chị là cậu ta thích chị."
"Sau đó thế nào?"
"Sau đó, sau đó chị bỏ chạy."
"Bỏ chạy?", Hạ Dĩ Hàm dở khóc dở cười, "Đạo diễn Quý không biết chị có thai mà còn cầu hôn chị, chứng tỏ anh ấy không phải vì muốn chịu trách nhiệm nên mới làm như vậy. Chuyện đăng Weibo hôm nay, hai người có thương lượng với nhau không?"
"Chị biết cậu ta không phải vì muốn chịu trách nhiệm, cho nên mới càng cảm thấy lạ. Cậu ta tìm chị suốt nhưng chị không chịu gặp. Suy cho cùng, bọn chị làm bạn bao nhiêu năm nay, đột nhiên thay đổi quan hệ, chị hơi hoảng, thế nên mới không dám gặp cậu ta. Hôm nay cậu ta gọi điện đến bảo là muốn đăng Weibo, chị nhất thời thần kinh buột miệng nói luôn, thích thì đi mà đăng... Ai ngờ, cậu ta đăng thật."
Hạ Dĩ Hàm thật sự không nói được gì nữa, CP ổn định nhất trong giới giải trí, quả là tặng cho fan một tin tức quá chấn động.
Cô đang định nói tiếp thì đột nhiên nghe thấy giọng ai như là giọng của Quý Thư Bạch ở đầu bên kia, "Giang Thần, em mở cửa cho anh!! Em dám không cưới thử xem!!!"
Hạ Dĩ Hàm, "..."
Hiển nhiên Giang Thần hơi xấu hổ, "Vãi chưởng, sao lại biết mình đang ở đây nhỉ?... À, Nghê Hạ, tạm thời không nói nữa, đợi khi nào bọn em về Thượng Hải thì chị sẽ nói chuyện tỉ mỉ hơn!"
Nói xong, cô vội vàng cúp điện thoại.
Đúng lúc này, Hoắc Thiệu Hàng cũng gọi tới, Hạ Dĩ Hàm bắt máy luôn, "Em vừa nói chuyện với chị Giang Thần xong. Thiệu Hàng, em cảm thấy mình... nên chuẩn bị bao lì xì thôi."
"Nên chuẩn bị bao lì xì."
Hai người đồng thanh nói ra câu đó. Sau khi bất ngờ, Hạ Dĩ Hàm bật cười, đoán chừng anh cũng mới nói chuyện với Quý Thư Bạch xong. Xem ra suy nghĩ của họ rất ăn ý, đều quan tâm đến cặp đôi kia.
"Nhưng mà trước đây chẳng phải anh đã nói hai người họ chỉ là quan hệ bạn bè hay sao?"
Hoắc Thiệu Hàng im lặng một lát rồi đáp, "Là anh sơ suất."
Hạ Dĩ Hàm cười, đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy anh lên tiếng, "Tiểu Hàm, xem ra bọn mình phải mau chóng đuổi theo rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.