"Haiz, tôi bắt đầu phải quay rồi, đi trước đây, hai người nói chuyện nhé.", Trâu Phương Diệc uống xong cốc cà phê liền hí hửng đi ra khỏi phòng hóa trang, vừa đi còn vừa làm mặt hề với Nghê Hạ.
Trong phòng hóa trang, nhân viên trường quay đi tới đi lui rất nhiều, nhưng ngồi trên sô pha thì chỉ có hai người họ. Nghê Hạ cảm giác như ngồi trên bàn chông vậy...
"Anh Hoắc, cảm ơn cà phê của anh, vậy, tôi đi hóa trang đây.", Nghê Hạ do dự mãi mới rặn ra được một câu đó.
Hoắc Thiệu Hàng nghiêng đầu nhìn cô, "Em gọi thẳng tên tôi là được rồi, không cần phải khách sáo thế đâu."
Nghê Hạ ngập ngừng, "... Tôi gọi không quen."
"Thật không?", Hoắc Thiệu Hàng nhướng mày, trong mắt hiện lên ý cười, "Tối hôm đó em gọi tự nhiên lắm cơ mà."
"..."
"Quên rồi hả?"
Nghê Hạ bị nụ cười như có như không của anh làm cho hồn bay phách tán, "Anh Hoắc, tôi thật sự xin lỗi! Tối hôm đó tại tôi uống nhiều quá, tôi mạo phạm đến anh."
Hoắc Thiệu Hàng gật gật đầu, "Ừ, rất to gan."
"...Thật sự là tại tôi uống nhiều quá."
"Thế cho nên...", Hoắc Thiệu Hàng nhích lại gần, ánh mắt như ngọn đuốc vây chặt lấy cô, "Em định làm gì đây?"
Tôi có thể... làm gì đây? Nghê Hạ không phản ứng lại nổi, cô không ngờ Hoắc Thiệu Hàng lại giữ mãi chuyện đó trong lòng. Anh đóng phim hôn đầy người ra! Vì sao lại làm ra vẻ trung trinh như vậy!
"Chẳng lẽ... muốn tôi chịu trách nhiệm sao?", Nghê Hạ suy tư một lát rồi nhỏ giọng nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-danh-rieng-em/1266733/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.