Editor: Mộ
Đỗ Cửu Trăn vẫn khoanh chân trên đùi anh.
Lúc anh rời bàn tay khỏi chân cô, nhiệt độ bỗng nhiên giảm xuống, cô lại cảm thấy lạnh lẽo.
Vì thế cô co chân lên dùng áo của mình che lại.
Đỗ Cửu Trăn vẫn nhìn theo con dao găm vừa bị anh ném sang một bên.
Cô biết lúc nào anh cũng mang theo thứ đó trên người để phòng thân. Cô thường xuyên nhìn thấy con dao găm này nhưng cô chưa bao giờ thấy anh dùng nó.
Nếu cô nhớ không lầm, con dao găm này cũng là đồ cổ, có khi nó còn quý hơn cả cái nhẫn ngọc của cô.
Nghe nói nó có thể chém sắt thành bùn.
Đỗ Cửu Trăn cầm cán dao nhẹ nhàng rút nó ra.
Ánh sáng bạc lập tức chiếu ra từ lưỡi dao sắc lẹm. Sát khí tỏa ra bên ngoài.
Hoắc Hành Niên nhìn qua gương chiếu hậu thấy Đỗ Cửu Trăn đang nghịch dao găm.
“Bỏ xuống đi, em đừng có nghịch linh tinh.” Hoắc Hành Niên cảnh cáo cô: “Rạch một nhát là mất tay đấy.”
“Dạ.” Đỗ Cửu Trăn ngoan ngoãn đóng con dao lại.
Không gian yên tĩnh trở lại.
Một lát sau, Đỗ Cửu Trăn nhích lại gần anh rồi hỏi: “Anh có định cân nhắc về yêu cầu của chú hai không?”
Hôm nay Đỗ Cửu Trăn đến đây vì cô cảm thấy có thể chấp nhận yêu cầu của Hoắc Kình Việt.
Ngay từ ba năm trước khi ông ta và Đỗ Cửu Trăn bắt đầu đấu đá nhau, ông ấy đã có ý định tái quy hoạch khu sinh thái phía tây.
Bây giờ Hoắc Hành Niên đã trở về nên ông ta đành từ bỏ nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-danh-rieng-anh/472434/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.