Editor: Mộ
Hoắc Hành Niên dừng lại mọi động tác.
Anh quay đầu nhìn lại.
Phía sau Chu Tử Tuế còn có một người khác đang đứng ở ngoài cửa. Hắn ngó vào bên trong nhưng vẫn đứng im bất dộng.
Phùng Ngạn lơ đãng quét mắt sang hai lần, hắn không dám nhìn thẳng vào Hoắc Hành Niên.
Sau buổi gặp mặt lần trước, thái độ của Hoắc Hành Niên đối với hắn ta chắc chắn đã không còn giống như trước kia nữa.
Phùng Ngạn có thể nhận ra điều đó.
Nhưng hắn không trách móc anh.
Quan hệ của bọn họ cứ như thế mà không còn thân thiết như trước nữa.
“Vào đi.” Hoắc Hành Niên đặt bát xuống, xoay người ngồi xuống vị trí bên cạnh bàn ăn.
Chu Tử Tuế tiến vào, cậu ta đi đến trước mặt Hoắc Hành Niên còn Phùng Ngạn vẫn đứng ở bên ngoài, hắn không dám vào nhà.
Trái tim lo lắng không yên.
Nhưng hắn ta vừa lo lắng lại vừa ôm hy vọng.
Tối hôm qua, người quen của hắn đã kể cho hắn nghe về chuyện của Hoắc Hành Niên.
Có người còn không biết anh lợi hại thế nào nhưng vẫn đi rêu rao khắp nơi.
Chủ nhân của gia tộc lớn nhất thành phố Lâm, bởi vì sự cố bất ngờ nên ba năm trước mới lưu lạc đến nơi này.
Nhưng bây giờ anh đã khôi phục trí nhớ.
Thật ra Trần Hằng là một người có thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Trước kia Phùng Ngạn đã tận mắt chứng kiến anh bẻ gãy cánh tay một tên côn đồ trong hẻm nhỏ.
Những chuyện như thế Trần Hằng chỉ âm thầm làm bởi vì ông Triệu đã cảnh cáo bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-danh-rieng-anh/472424/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.