Editor: Mộ
Trình Yến nhanh chóng thu tay về.
“Đùa thôi, anh no rồi.” Trình yến rời tầm mắt ra khỏi bát canh.
“Cậu đang bị thương, ăn nhiều một chút, tốt cho cơ thể.” Trình Yến cười vui vẻ bảo.
Hai người đối diện không thèm để ý đến anh ta.
Trình Yến nhìn hai người bọn họ ăn cơm. Còn bọn họ thì rất thản nhiên phớt lờ con chó FA ở phía sau.
Cho dù anh ta đã ăn no rồi thì cũng phải ăn cơm chó.
Bọn họ mặc kệ anh, Trình Yến cũng không còn cách nào khác, anh ta chỉ có thể tự mình tìm cảm giác tồn tại.
“Hoắc Hành Niên, cuối cùng cậu cũng nhớ ra rồi. Nếu cậu vẫn chưa nhớ ra thì tôi phải tìm cách để cậu nhớ!”
Trình Yến cười một cách khoa trương, giọng nói cũng phóng đại, đôi mắt của anh ấy mở to.
Cặp mắt đào hoa và quyến rũ đó chưa bao giờ mở to đến thế.
“Cậu không biết đâu. Trong khoảng thời gian cậu mất tích, bé Cửu của chúng ta ngày nào cũng phải rửa mặt bằng nước mắt. Tôi thật sự rất đau lòng.”
Anh bắt chước dáng vẻ của Đỗ Cửu Trăn, cố gắng khiến mình trông thật thê thảm.
“Không ai khuyên nhủ được em ấy. Em ấy còn muốn chết cùng cậu.”
“Thật may lúc đó tôi canh chừng em ấy rất chặt chẽ.” Trình Yến cảm thấy rất tự hào: “Tính ra thì tôi cũng đã lập được công lớn đấy, đúng không?”
Vốn dĩ Trình Yến rất hay nói đùa, khi nói chuyện sẽ không kiềm chế được mà nói luyên thuyên.
Anh ta nói một câu thì chỉ có thể tin một nửa.
“Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-danh-rieng-anh/472415/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.