Vào đêm Giáng Sinh, Cố Diễn được đưa đến chỗ Thẩm Kỳ Sơn.
Sáng hôm đó, sau khi tự mình kiểm tra lại hành lý theo danh sách đã chuẩn bị trước đó đến hai lần, Cố Diễn mới gọi Tần Tư Ngâm: “Mẹ”.
Tần Tư Ngâm đưa sữa cho cậu, mỉm cười rồi nói: “Con uống sữa đi đã.”
Cố Diễn ngừng suy nghĩ, cầm lấy cốc sữa, nhìn một lúc lâu mới ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Thật ra cậu không thích uống sữa, nhưng mẹ đã nói sữa sẽ giúp cân bằng dinh dưỡng.
Cậu thật sự rất nghe lời dặn dò của mẹ.
Tần Tư Ngâm cầm lấy cái cốc không, đặt nó sang một bên, sau đó ngồi xuống mép giường, nhìn cậu con cả của mình. Đây là đứa con đầu lòng của cô và Cố Dung, nhưng mà cậu lại không phải là đứa bé được cô mong chờ nhất.
Khi đó cô vừa tốt nghiệp đại học, sau khi gả cho Cố Dung vẫn muốn được tận hưởng thế giới của hai người, vốn định đợi hai năm sau mới suy nghĩ đến chuyện có con, nhưng không ngờ chỉ nửa năm sau khi cưới, cô đã mang thai.
Kích động, khẩn trương, vui vẻ lại có chút không dám tin.
Nhưng khi cô đặt tay lên bụng mình, trong hô hấp lại cảm thấy không giống như mọi khi. Chà… Đây chính là sự nối tiếp sinh mệnh của hai người bọn họ, là minh chứng cho tình cảm của cô và anh.
Cô càng nghĩ càng vui vẻ, càng nghĩ càng kích động.
Tần Tư Ngâm nhìn Cố Diễn đang đứng trước mặt mình, cậu mới chỉ mười tuổi, mặt mày hết sức đẹp trai, cho dù lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-chi-rieng-minh-em/242911/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.