Khương Cẩm Thiến tiến đến gần họ rồi hỏi: “Cậu là?”
Ngôn Mặc trả lời nghiêm chỉnh: “Cháu là Ngôn Mặc, là đàn anh của Y Nhiên ở trường cấp Ba. Bây giờ cháu đang học ở Học viện Công nghệ Thông tin, là sinh viên của giáo sư Lâm Vũ ạ.”
Cháu và Y Nhiên là mối quan hệ đàn anh đàn em hoàn toàn đứng đắn, cháu lại có thành tích học tập ưu tú, không phải chơi bời tuỳ tiện đâu cô ơi!
Ngôn Mặc. Khương Cẩm Thiến nhẩm tên anh mấy lần, bỗng nhướng mày cười, chậm rãi đáp lời: “Ngôn Mặc đấy à, hèn gì tôi thấy cái tên này quen thế. Không phải hồi ấy Y Nhiên nhà tôi thích cậu sao?”
“Mẹ này!” Trình Y Nhiên xù lông ngay lập tức, cô bước lên lấy cuộn tranh trong tay mẹ, làm mặt xấu với bà rồi nói: “Mẹ ơi mẹ à, không phải mẹ muốn lấy mấy thứ này về sao, con giúp mẹ nha nha nha!”
Vẻ mặt Khương Cẩm Thiến có phần khó xử: “Nhưng mà mẹ muốn đưa về nhà cơ, người nào đó không phải không về nhà à?”
“Con về con về!” Giờ mẹ cô nói gì cô cũng đồng ý, chỉ cần không đả động đến bức thư tình năm ấy thì thế nào cũng OK.
Nhưng có vẻ hôm nay cô không may mắn lắm. Khương Cẩm Thiến chỉ vào Ngôn Mặc rồi nói: “Không phải con thích cậu ta à, sao không đi với nhau, lại còn đòi về nhà với mẹ?”
Trình Y Nhiên “ngủm” rồi, xin đốt chút vàng mã gửi xuống.
Khi nghe được từ “thích”, Ngôn Mặc ngẩn người khiếp sợ.
Khương Cẩm Thiến đúng là thần trợ công, đã thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-chi-rieng-minh-em/242909/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.