Chuyến công tác của Lê Giang Lâm vì có phát sinh những chuyện không mong muốn nên anh phải ở lại để giải quyết, Kim Thơ ở nhà không làm gì lại lôi dụng cụ đan len ra, cô đã đan xong chiếc khăn len để tặng cho chồng khi anh trở về, nhưng thời gian chờ đợi kéo dài làm Kim Thơ rất nóng lòng muốn gặp Lê Giang Lâm. Đến ngày thứ bảy thì rốt cuộc cô không nhịn được mà cầm điện thoại gọi cho anh.
Đầu bên kia vừa mở máy đã nghe Kim Thơ vội vàng hỏi, “Hôm nay anh có về không?”
Giọng Lê Giang Lâm có chút khàn vì mệt mỏi, “Đừng lo, anh sẽ về nhà tối nay.”
Kim Thơ vui mừng, “Thật không? Chuyến bay của anh hạ cánh mấy giờ, có muốn em đến đón anh không?
Lê Giang Lâm bật cười, “Không cần đâu, buổi tối bên ngoài lạnh lắm, em nên nghỉ ngơi ở nhà.”
Kim Thơ, “Mấy ngày nay nhiệt độ cũng không thấp, em có thể nhờ bác tài xế đưa đến sân bay đón anh, nhân tiện cùng anh về nhà luôn.”
Đợi một lúc không nghe Lê Giang Lâm trả lời, Kim Thơ thấy hơi lo lắng, anh ấy đã nói không cần mình đến đón nhưng mình vẫn khăn khăn muốn đi, có phải là mình nóng lòng muốn gặp anh ấy nên không hiểu được sự lo lắng của anh ấy không, vì vậy mà anh giận mình rồi? Nhưng cũng đúng, quả thật mình rất nhớ và nóng lòng muốn gặp anh. Anh ấy nghe mình nói sẽ ra đón ở sân bay tại sao có vẻ không được vui. Chẳng lẽ anh ấy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-ben-em/3479919/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.