Ngay khi cánh cửa đóng lại, Kim Thơ nhìn Hà My lạnh lùng nói, “Mau xin lỗi dì Thanh.”
“Cô đang nói cái gì vậy?” Hà My giả vờ không hiểu,cười cợt, “Tại sao tôi phải xin lỗi bà ấy?”
“Vừa rồi cô đã đẩy dì Thanh té ngã.”
Hà My không quan tâm, “Đó là do bà ấy cứ đứng cảng phía trước tôi, tôi chỉ chạm nhẹ mà thôi, bà ấy không đứng vững chứ không phải tôi đẩy ngã.”
“Đúng vậy đó Thơ Thơ, là dì Thanh tự ngã xuống do không đứng vững mà thôi.”
Hà Linh một tay xoa bụng nói vào, sau đó kéo ghế ngồi bên cạnh giường, “Dì chỉ muốn vào để xem bệnh tình của ba con, nhưng bà giúp việc này lại ngăn không cho dì vào, đứng ngoài cửa gây ồn ào sẽ thành chuyện cười trong bệnh viện, nên Hà My mới kéo tay bà ấy sang một bên để đi vào thôi.”
Đúng là miệng lưỡi không xương có thể dễ dàng đổi trắng thay đen.
Dì giúp việc tức giận, “Là ông chủ nói không muốn gặp các người, nhưng các người vẫn xông vào.”
“Chồng tôi nói như vậy là do ông ấy còn tức giận, hôm qua chúng ta có chút chuyện hiểu lầm mới có mâu thuẫn, nhưng là vợ chồng, đánh nhau ở đầu giường cuối giường lại ngủ chung, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không bao giờ có chuyện để người ngoài xen vào.”
Nói xong, Hà Linh quay lại nắm lấy cánh tay của ông Hùng, “Anh à, hôm qua do em xúc động quá, bác sĩ nói phụ nữ có thai rất dễ xúc động, hôm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-ben-em/3479913/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.