Lê Giang Lâm ngồi yên lặng không nói lời nào. Ông Hùng nghĩ rằng con rễ đã hiểu và thông cảm cho mình, Lê Giang Lâm sẽ không đem chuyện này nói lại với Kim Thơ.
“Từ lúc ba giao Thơ Thơ cho con là ba đã tin tưởng hai đứa có thể sống cùng nhau đến hết đời, là một người ba, ba chỉ mong được như thế.”
Với thái độ này của ba vợ khi nói ra những lời chân thành, người con rễ như anh đáng lẽ phải cảm thấy thông cảm và gần gũi hơn mới phải, nhưng sao lại có cảm giác miễn cưỡng quá, cuối cùng Lê Giang Lâm cũng bắt đầu bày tỏ lập trường của mình, anh nhỏ giọng nói với ông Hùng.
“Ba đừng lo lắng, chuyện này con sẽ không nói với Thơ Thơ, nhưng có một điều mong ba có thể hiểu.”
Ông Hùng thở phào nhẹ nhõm, “Có chuyện gì con cứ nói?”
Lê Giang Lâm, “Con nghĩ điều tốt nhất cho mối quan hệ giữa ba và vợ con đó là sự bao dung và thông cảm của cả hai bên. Dì Hà là vợ của ba và Thơ Thơ là con gái ruột. Chắc chắn ba luôn hy vọng giữa hai người ba yêu thương nhất sẽ có được sự hòa thuận để gia đình có một hạnh phúc viên mãn, và ba sẽ không cảm thấy có lỗi với ai. Nhưng trong mối quan hệ này, dì Hà luôn là người muốn gây rất rối khơi màu bất hoà với vợ con. Đáng lẽ dì ấy phải đối xử tốt với ba và sẵn lòng xem Thơ Thơ như con gái ruột của mình thì quan hệ giữa mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-ben-em/3479909/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.