Sau khi bác sĩ giải thích về việc phẫu thuật, cuối cùng ông Hùng cũng không nói thêm gì, khi bác sĩ rời đi Kim Thơ mệt mỏi ngồi trên ghế sofa. Màn đêm ngoài cửa sổ mờ ảo, vầng trăng bị che khuất bởi những đám mây đen làm bầu trời trở nên u ám.
“Cô chủ, cô còn chưa ăn tối, để tôi xuống mua thức ăn cho cô và ông chủ.” Dì Thanh giúp việc nói.
Kim Thơ gật đầu, cô không quên dặn dò, “Ba con ăn nhạt, chỉ cần mua cháo là được.”
Sau khi dì Thanh đi rồi, trợ lý của ông Hùng cũng về nhà, trong phòng chỉ còn lại hai cha con, hai người ngồi yên lặng một lúc, ông Hùng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của con gái có chút không yên lòng mà hỏi.
“Thật sự phải mổ cắt túi mật sao? Ba nghĩ vấn đề này nên xem xét cẩn thận, dù sao thì túi mật cũng là một bộ phận trên cơ thể con người, nếu cắt bỏ sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến sức khoẻ sau này.”
“Bác sĩ khuyên nên cắt bỏ.” Kim Thơ nhàn nhạt đáp.
“Bác sĩ cũng có lúc chuẩn đoán sai mà, giờ nhiều bác sĩ còn không xem việc sống chết của bệnh nhân là quan trọng. Việc cắt túi mật đối với họ là chuyện nhỏ nhưng đối với bệnh nhân thì là chuyện lớn đó, một khi đã cắt đi rồi sẽ không thể trở lại như lúc đầu được.”
“Đúng vậy.” Kim Thơ trực tiếp ngắt lời ông, “Một khi đã làm thì không thể quay lại được cũng giống như những gì ba đã làm mãi mãi cũng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-ben-em/3479907/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.