Một câu nhàn nhạt đáp lời hiển nhiên trên gương mặt không có biểu hiện gì ra ngoài, nhưng mọi người nghe xong lại có chút ngạc nhiên rồi thấy lo lắng cho Kim Thơ. Phu nhân của chủ tịch đang ngồi ở đây cô không thấy hay sao? Mau đứng dậy chạy qua đây chào hỏi nhanh lên. Giám đốc Trần tái mặt vì sợ hãi khi nghe Kim Thơ nói một cách thản nhiên, lúc này ông định mở miệng chỉ trích gay gắt Kim Thơ nhưng Triệu Hoàng đã nhẹ nhàng lên tiếng.
“Phu nhân, đây là Trish Phạm, một nhân viên trong phòng marketing của chúng tôi. Cô ấy rất tập trung và nghiêm túc khi làm việc nên đôi khi không nghe thấy người khác nói chuyện với mình.”
Cô trợ lý tóc ngắn đứng bên cạnh Hà My cau mày, “Thính giác của cô ta có vấn đề sao? Không ngờ phòng marketing còn tuyển những nhân viên như vậy cơ đấy?”
Kim Thơ nhếch miệng cười, chỉ là một trợ lý bên cạnh vợ chủ tịch thôi mà đã ngông cuồng dám nói chuyện với giám đốc điều hành như vậy, còn mắng xéo nhân viên của ông ấy là người điếc sao! Miệng mồm cũng ghê gớm thật, chắc chắn là quen thói mượn oai chủ và được chủ dạy dỗ cho cách xử sự như thế. Nhưng chắc cũng vì chính Kim Thơ là người cực lực phản đối việc mời Hà My làm gương mặt đại diện cho show diễn cuối năm, có lẽ vì sự việc này mà cả chủ lẫn tớ trong lòng điều oán hận cô.
Lúc này Triệu Hoàng định nói thì Kim Thơ vươn tay nhấp chuột, cô bấm lưu nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-ben-em/3479891/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.