Ngày hôm sau, Kim Thơ thức dậy trước khi đồng hồ báo thức reo. Cô nhấc chăn ra khỏi giường vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, bước xuống lầu. Dì Yến nghe thấy động tĩnh liền đi ra khỏi bếp, nhìn thấy Kim Thơ đang cẩn thận nắm tay vịn đi xuống lầu, dì Yến vui vẻ đưa tay về phía cô, “Chậm thôi.” Xem ra món canh hôm qua có tác dụng ngoài mong đợi.
Kim Thơ ngồi vào bàn ăn, ngửi thấy một mùi thơm cô liền hỏi, “Nấu món gì mà thơm thế ạ?”
Dì Yến cười nói: “Là nấu canh.”
Kim Thơ nghe từ “Canh” cả người điều thấy không khỏe. Nhưng nhìn vẻ mặt hớn hở của dì Yến cô không khỏi buồn cười.
“Dì ơi, lần sau đừng nấu canh nữa, Giang Lâm còn trẻ nên không cần uống mấy thứ bổ dưỡng như thế đâu.”
Dì Yến cố nén nụ cười trên môi, “Món canh hôm nay là canh gà đông trùng hạ thảo ngon lắm và rất tốt cho cơ thể, không phải món canh hôm qua đâu.”
Dù là không phải con cũng không dám uống canh dì nấu nữa.
Kim Thơ ăn sáng rất mất ngon, hôm nay cô dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng nên còn khá lâu mới đi làm, cô cầm điện thoại di động ra ghế sô pha trong phòng khách, định ngồi xem tin tức một lúc trước khi đi làm, nghĩ đến những gì dì Yến nói về việc nấu canh, cô vội vàng quay lại và đi vào bếp để xem các thành phần của món canh mà hôm nay dì nấu. Trong bếp, dì Yến đang rửa bát, Kim Thơ nhìn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-ben-em/3479875/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.