Chương trước
Chương sau
Giờ nghĩ lại, không phải cô chưa từng nhớ nhung đến Lê Giang Lâm. Mỗi khi anh ấy đi làm, cô vẫn thường ngồi ngu ngơ tự hỏi lòng rằng anh ấy có nhớ mình không? Thậm chí khi gửi nhắn tin cô cũng tự hỏi anh ấy có đọc tin nhắn của mình chưa? Rồi thì chính anh ấy cũng giống như cô, lần trước cứ tưởng cô không khỏe nên bỏ luôn cuộc họp quan trọng với giám đốc của các bộ phận trong công ty mà chạy về nhà xem cô thế nào, rồi lại vội vàng chạy đi cho kịp buổi họp.

Vào thời điểm đó, cô cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng giờ thì cô đã hiểu, anh ấy đang quan tâm đến cô, quan tâm đến cảm xúc, để ý từng hành động cử chỉ vui buồn qua từng ngày sống chung. Và anh ấy dường như không từ chối những nụ hôn mỗi khi có cơ hội được hôn cô.

Trái tim thiếu nữ đập loạn nhịp, cô hoảng hốt và bối rối khi nhìn anh, sau đó lại cúi đầu khẽ ậm ừ một câu rất nhỏ như cho cả hai một cơ hội thật sự trở thành người một nhà.

“Vậy thì để em suy nghĩ.”

Nói xong, tai Kim Thơ đỏ ửng và hai má ửng hồng, nhưng cô không nhìn Lê Giang Lâm mà quay lưng giống như đứa trẻ vừa thú thành thật thú nhận rằng mình đã thích người nào đó lần đầu tiên gặp rỡ. Khóe môi Lê Giang Lâm cong lên, anh bước về phía cô, khi quay đầu lại nhìn thấy anh đang bước về phía mình Kim Thơ đưa tay lên che ngực cảnh giác.

“Em còn đang suy nghĩ, anh không thể làm… Làm …” Đến khi tôi chính thức đồng ý thì anh không được đụng vào người tôi đó.

Lê Giang Lâm vẫn dịu dàng nhìn cô vợ nhỏ bé của mình, trước phản ứng này của Kim Thơ, anh lùi lại một bước và nói: “Được rồi.”

Kim Thơ suy nghĩ một lúc, “Nếu vậy thì chúng ta không thích hợp tiếp tục ngủ chung giường.”

Lê Giang Lâm biết cô ấy đang lo lắng điều gì, anh mỉm cười, “ Dì Yến sẽ nói chuyện của chúng ta cho ba biết nếu dì ấy biết chúng ta không ngủ cùng nhau, cho nên chuyện này là không thể.”

Ông Nghiêm sức khỏe không còn tốt nên giờ chỉ mong bế được cháu nội. Nếu biết con trai và con dâu không ngủ chung một giường chắc chắn ông sẽ nói chuyện với hai người để tìm ra lý do.

Nghĩ đến tốc độ báo cáo thông tin rất nhanh của dì Yến, Kim Thơ không hề do dự mà gật đầu đồng ý với lời của Lê Giang Lâm.

“Vậy phải làm sao?”

Lê Giang Lâm mềm giọng: “Vẫn như trước, anh ngủ bên trái, em ngủ bên phải, đừng lo, anh sẽ không chạm vào người em nếu như không có sự đồng ý.”

Kim Thơ mím môi nghi ngờ nhìn anh. Cô không quên cái cách mà anh cứ ép sát đến bên cô khi ngủ chung, chưa kể gần đây anh thường xuyên giở trò ôm ấp vuốt ve người cô vào mỗi đêm.

Thấy Kim Thơ còn e ngại Lê Giang Lâm nói: “Vậy thì anh sẽ ngủ trên ghế sofa.”

Kim Thơ lắc đầu, “Không, giống như trước đây là được, nhưng anh đừng lấn sang chỗ em là được, ở chính giữa là được rồi.” Anh đã rất mệt vì công việc, nếu bây giờ ngủ trên ghế sofa chắc chắn sẽ không thể thức dậy sớm mà đi làm, với lại ngủ trên ghế rất hại sức khoẻ.

Kim Thơ ôm gấu bông ngồi tựa vào giữa giường tách chăn gối của hai người ra. Trước đây, mặc định chỉ có một đường ở giữa, nhưng bây giờ nó đã chính thức được phân chia. Lê Giang Lâm nhìn chằm chằm con gấu bông trong lòng Kim Thơ, ánh mắt anh khẽ nhúc nhích, anh bước đến ngồi ở mép giường.

“Thơ Thơ, em ngại ngùng sao?”

“Ngại… Ngại ngùng gì chứ, tại tôi chưa quen thôi mà.”

Điều đó thực sự không đúng chút nào, ngủ chung với nhau đã gần nửa năm rồi còn gì, sao lại còn chưa quen.

Khóe môi Lê Giang Lâm khẽ cong lên, anh nói, “Mặc dù anh đã nói với em rằng anh thích em, nhưng khi chúng ta chính thức ở bên nhau vẫn là do anh chủ động, vì vậy nếu em sẵn sàng chấp nhận anh, thì hãy chủ động nằm xuống bên cạnh anh, lúc đó anh sẽ hiểu. Khi một trong hai người vượt qua ranh giới thì người còn lại sẽ hiểu ý mà không cần nói ra.”

Kim Thơ hiểu lời nói này của anh, anh biết cô ngượng ngùng, cũng vì họ đều là người lớn, nếu đồng ý ở bên nhau cô chỉ cần nhích sang chỗ anh và đó cũng là câu trả lời của cô dành cho anh. Anh hứa sẽ không chạm vào người cô khi chưa có sự đồng ý của cô, nhưng chắc chắn nếu cô chủ động anh sẽ vui mừng đáp lại mà không hề chần chừ.

Kim Thơ cảm thấy đề nghị này của Lê Giang Lâm rất cẩn thận, và cô đồng ý mà không cần suy nghĩ, “Được.”

Lê Giang Lâm ngẩng mặt lên, nụ cười trong mắt anh trở nên đậm đà hơn rất nhiều, Kim Thơ chăm chăm nhìn vòng cung cong trên môi anh mà gương mặt nóng bừng, cô tự hỏi mình có nói sai gì không hay là đã vô tình đồng ý với lời tỏ tình của Lê Giang Lâm mất rồi. Nghĩ xong, cô dường như không nói gì thêm, bọn họ đã từng ngủ chung một giường nên cũng không có gì quá bối rối, nhưng lúc ngủ cô cũng thành thật không nên vô tình lăn lộn sang chỗ của anh vì trong giai đoạn này thật sự rất nguy hiểm.

Cô lên tiếng nhắc nhở Lê Giang Lâm: “Tôi chỉ hứa với anh là sẽ suy nghĩ về điều đó.”

Lê Giang Lâm giọng dịu dàng nói với một nụ cười trên môi, “Anh biết.”

Sau đó anh nhìn cô rồi cười rất vui vẻ như thể cô đã đồng ý chuyện đó với anh mà không hề suy nghĩ. Kim Thơ nhìn thoáng qua ly sữa để trên bàn cà phê dường như đã nguội lạnh, cô bước tới cầm cốc lên và nói với Lê Giang Lâm.

“Sữa nguội rồi, để tôi đi xuống và lấy cho anh một cốc sữa nóng khác.”

Lê Giang Lâm: “Không sao, cả ngày hôm nay em đã mệt mỏi lắm rồi, nhanh đi tắm và nghỉ ngơi.”

Kim Thơ: “Hôm qua Trợ lý Lưu đã gửi cho tôi lịch trình của anh, tôi nghĩ ngày mai anh phải dậy sớm đón chuyến bay đi công tác nên nếu ngủ không ngon sẽ không thể dậy nổi, sữa nóng có thể giúp anh ngủ ngon hơn.”

Ánh mắt Lê Giang Lâm khẽ nhúc nhích, miệng nở nụ cười: “Anh ngủ không ngon là bởi vì có...” Có em nằm bên cạnh mà không được ôm nên ngủ không ngon, nhưng anh không nói ra, “Nhưng ngủ ngon hơn có lẽ nên uống sữa.”

Điều anh ấy đang nghĩ đến bây giờ là có thể ôm lấy vợ mình và đi vào giấc ngủ chứ không cần bất cứ thứ gì khác.

Kim Thơ chắc chắn hiểu những suy nghĩ lúc này của Lê Giang Lâm, cô ủ rũ nói: “Vậy nên uống sữa cho dễ ngủ.”

Cô bước ra khỏi phòng ngủ, mắt nhắm mắt mở khi bước ra ngoài và đi đến cầu thang, sau khi rời khỏi phòng cô chạm tay vào đôi má nóng rực của mình, có chút ngượng ngùng mà đi xuống nhà. Người làm vừa đưa sữa cho cô vẫn còn ở trong bếp, Kim Thơ đã nhờ cô ấy hâm nóng cốc sữa và mang nó trở lại phòng ngủ. Lê Giang Lâm vẫn ngồi ở vị trí cũ khi cô đi xuống lầu, anh nhận lấy ly sữa Kim Thơ đưa qua và ngẩng đầu lên uống một hơi. Sau khi uống xong anh liếm liếm khoé môi nở một nụ cười nịnh nọt rồi nói với Kim Thơ.

“Sao lại ngọt thế?”

Kim Thơ nghĩ đến cảnh người làm đun sữa, cô nghiêm túc trả lời: “Ngọt lắm sao? Hình như tôi không thấy chị bếp có thêm đường. Lần sau tôi sẽ nhắc họ cẩn thận khi pha sữa đừng cho quá nhiều đường.”

Cái này là Kim Thơ lo nghĩ, vì ông Nghiêm bị bệnh huyết khối não nên không thể dùng nhiều đường trong khẩu phần ăn, các đầu bếp của gia đình đã đặc biệt thay đổi rất nhiều trong thói quen nấu nướng, họ làm tất cả các món ăn điều nhạt, ngay cả sữa cũng là loại ít đường hay thậm chí là không có đường.

Lê Giang Lâm cười trước sự ngây ngô của vợ mình: “Chị bếp không cho đường vào sữa đâu.”

“Không phải chị bếp thêm đường sao?” Vậy tại sao anh lại nói ngọt? Kim Thơ nhìn anh đầy khó hiểu. Sữa là do chị bếp pha chứ đâu phải do cô pha.

Lê Giang Lâm nghiêm túc nói: “Bởi vì đường cho vào sữa là đường của vợ.”

Kim Thơ giật mình, sau đó hiểu ra hai má cô liền ửng hồng, ngượng ngùng trừng mắt nhìn anh, “Đường của vợ gì chứ? Mấy ngày nay anh ngủ không ngon nên bị ảo giác à? Mau đi ngủ đi.”

Kim Thơ leo lên giường giũ chăn bông sau đó ném lên người Lê Giang Lâm, thấy anh ôm chăn bông nhìn mình cười vui vẻ Kim Thơ quay lưng tránh khỏi tầm mắt anh, Lê Giang Lâm ho nhẹ một tiếng rồi leo lên giường ngồi. Lại nghe Kim Thơ lẩm bẩm nói.

“Dù là nói ngon ngọt cũng không được cộng thêm một điểm nào đâu.”

Lê Giang Lâm vương người qua hỏi, “Vậy tiêu chuẩn người đàn ông trong tim em là bao nhiêu điểm?”

“Một trăm.” Kim Thơ trả lời rất nhanh.

“Vậy bây giờ anh được bao nhiêu điểm?” Lê Giang Lâm hỏi.

“ m mười.” Kim Thơ rất thẳng thắn.

Lê Giang Lâm sửng sốt, anh nhếch khóe môi kề qua vai cô hỏi nhỏ, “Tại sao lại bị điểm âm?”

Kim Thơ buồn cười khi nhìn thấy bộ dạng chán nản của anh, cô đẩy đầu anh ra, “Bởi vì anh hay nóng giận nên sẽ bị trừ điểm.”

Cô tự tin nói thêm: “Tôi đã đổi ý rồi, lần này sẽ trừ 20 điểm?”

Lê Giang Lâm: “…”

“Vậy anh cần phải làm gì để cộng điểm?” Lê Giang Lâm bất mãn nằm xuống giường.

“Tùy tâm trạng, đôi khi có tâm trạng tốt em sẽ cộng điểm, hoặc là khi anh làm em vui, và anh sẽ bị trừ điểm nếu anh làm em buồn, hay hôm đó tâm trạng em không tốt thì cũng sẽ trừ điểm. Còn bây giờ, em muốn anh nhanh chóng đi ngủ, nếu anh không ngủ em sẽ trừ điểm.”

Lê Giang Lâm dịu dàng nở nụ cười, “Được rồi, nghe lời vợ sẽ đi ngủ sớm”

Anh nằm thẳng trên giường kéo chăn đắp lên người.

“Còn vấn đề này nữa, nếu anh tùy tiện gọi vợ sẽ bị trừ điểm.”

Lê Giang Lâm nhắm mắt mạnh mẽ đáp lời, “Được rồi, nghe lời vợ hết.”

Kim Thơ, “...” Nghe sao còn gọi hả?

Đôi môi Kim Thơ khẽ mấp máy, thấy anh không mở mắt nên cô không tiếp tục chủ đề này với anh mà cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm. Lê Giang Lâm thực sự rất mệt, khi Kim Thơ rời khỏi phòng tắm thì anh đã ngủ say, cô bò lên giường và nằm nghiêng sang bên phải. Vì lời tỏ tình quá đột ngột của Lê Giang Lâm mà lúc này Kim Thơ không thể ngủ được, cô vô cùng tỉnh táo và lặng lẽ quay lưng lại nhìn Lê Giang Lâm đang ngủ. Tấm chăn bông được đắp phẳng trên người anh và dường như anh đang ngủ rất ngon.

Kim Thơ thở dài một hơi nhỏ giọng thì thầm, “Sao lại thích tôi, tôi sẽ đem lại rất nhiều phiền phức cho anh đó.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.