Lê Giang Lâm xách vali lên lầu, Kim Thơ nhìn chằm chằm khuôn mặt anh khi anh đi ngang qua người cô, đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mím lại vẻ mặt bình tĩnh, khi đi ngang qua cô anh nhỏ giọng lời nói có chút lãnh đạm, “Cẩn thận.”
“Cẩn thận!” Tuy là một lời nói có vẻ quan tâm nhưng lại thờ ơ và vô cùng nhàm chán, không có một chút cảm xúc nào biểu lộ trong đó là sự ân cần của sự quan tâm cả.
Chắc chắn rồi, tôi chỉ nhìn thấy nụ cười dường như không tồn tại trên khóe môi anh, nhưng dường như tôi đã nhầm. Kim Thơ bĩu môi, cô nhấc chân đi theo sau Lê Giang Lâm lên lầu, lần này Kim Thơ không dám đi quá gần mà giữ khoảng cách ba bước với anh ta. Khi cô bước lên bậc thang cuối ở tầng hai thì Lê Giang Lâm đã đứng ở cửa phòng ngủ, anh nghiêng đầu ánh mắt nhàn nhã rơi trên khoá cửa.
Kim Thơ nhìn cái khóa cửa mới trong lòng cô có chút choáng váng vì nhớ lại mình đã gọi người đến thay khoá mới rồi, cô nhanh chóng chạy tới, “Cái này, khóa mới là khoá điện tử, tôi không cố ý...”
Chưa kịp nói xong đã thấy Lê Giang Lâm duỗi ngón tay ra ấn lên màn hình cảm ứng điện dung và nhập một dãy mã số trên màn hình ổ khóa. Ngay khi trong đầu Kim Thơ nghĩ nó sẽ phát ra âm thanh báo lỗi nhập sai mật khẩu nhưng điều đó lại không xảy ra. Sau khi bấm mật khẩu, Lê Giang Lâm đặt tay lên tay nắm cửa và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-ben-em/3479826/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.