Tắt điện thoại, Kim Thơ nằm trên giường hướng mắt nhìn trần nhà. Màn đêm bên ngoài cửa sổ dày đặc đã bao trùm không gian, các tòa nhà cao tầng sáng rực ánh đèn, thành phố phồn hoa này lúc nào cũng sôi động bất kể ngày hay đêm, nhưng cũng là một nơi lạnh lùng cô đơn lạ thường.
Nằm một lúc Kim Thơ mở Messenger ra, cô thấy tin nhắn của Mộc Thu, tiếp theo là các đồng nghiệp và đối tác của công ty, cô kéo xuống phía dưới là tin nhắn tối hôm qua của Lê Giang Lâm, Kim Thơ thở dài lại kéo xuống, một lúc lâu cô nhìn thấy tin nhắn của ba mình, nó nằm tận cùng trong khung những tin nhắn được gửi đến. Tin nhắn này được gửi đến cách đây hơn ba tháng rồi, cũng chính là vào ngày cô và Lê Giang Lâm kết hôn, ba cô ông ấy muốn chụp ảnh cùng cô và Lê Giang Lâm trong lễ cưới nhưng Kim Thơ đã từ chối.
Lúc này, khi nhìn thấy ảnh đại diện của ba mình vẫn còn để bức ảnh thời thơ ấu của cô, Kim Thơ cảm thấy vừa ấm ức vừa đau lòng. Cô từng cảm thấy thành phố nơi cô sinh ra và lớn lên này là quê hương của cô, ở nơi đây cô sẽ hạnh phúc. Nhưng bây giờ thì sao, nhà của cô ở đâu? Nếu không ở nơi này cô sẽ trở thành một người không nhà, không gia đình, không gì cả.
Kim Thơ đứng dậy đi đến bên cửa sổ, rèm cửa rất dày được kéo qua, là một người lang thang trong đêm tối thì sẽ thế nào nhỉ? Kim Thơ hít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-ben-em/3479821/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.