Không suy nghĩ nhiều nữa, hai người cùng nhau bước vào khu vườn. Người quản lý vừa trong thấy xe của Lê Giang Lâm đã vội vàng chạy nhanh đến tiếp đón và dẫn họ vào bên trong.
 
Họ chọn một vài loại trái cây vừa chín như táo và cam, Kim Thơ còn hái một bó hoa lớn mang vào xe.
 
Xe chạy thẳng vào cổng chính và đậu trong sân, từ xa đã thấy ba của Lê Giang Lâm đẩy xe lăn từ trong khu vườn nhỏ ra.
 
Ông Nghiêm đeo một cặp kính trắng nhìn về phía họ với một nụ cười tươi trên môi, ông đưa tay vẫy vẫy trông có vẻ rất vui. Lê Giang Lâm xuống xe cầm theo giỏ trái cây, Kim Thơ mỉm cười khóe mắt híp lại. Cô chạy đến bên ông Nghiêm đang ngồi rồi cúi đầu. 
 
“Chào ba.”
 
Lê Giang Lâm mang theo giỏ trái cây đi tới, anh rất tự nhiên nắm lấy tay cô, kề tai nhỏ giọng nói: “ Đây là nhà tôi. “ 
 
Kim Thơ sững sờ một lúc, theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng bàn tay ấm áp của anh không có ý định buông ra mà càng nắm chặt hơn. Kim Thơ liếc Lê Giang Lâm, cô nhận ra anh ta đang ra sức thể hiện sự gắn bó tình cảm giữa hai người cho ba mình thấy nên rất ung dung làm điều hiển nhiên này. Kim Thơ nhếch miệng cười, thì ra là đang diễn, anh ta đang diễn trước mặt ba mình đấy. Hiểu được vấn đề, vì vậy Kim Thơ không từ chối cũng phối hợp cùng anh.
 
Ông Nghiêm thực sự vui mừng khi nhìn thấy hai người họ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diu-dang-ben-em/3479796/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.