Cửu Dương đang đứng cuối đoàn cống sinh, chợt thấy hướng bên trái, phía sau hàng thiết sam loáng thoáng bóng người, một tia sáng từ hàng cây chiếu ra, hướng vào thân cầu.
Cửu Dương xoay người sang trái, rút ống tiêu đang đeo bên thắt lưng ném ra.
Rắc! Một tiếng gãy gọn vang lên.
Phi Yến đứng bên kia núi, thấy một người đầu trọc bước ra từ hàng thiết sam, đoán là Khẩu Tâm, Phi Yến với tay nắm lấy tay Phi Nhi.
Tiêu cửu khúc và ám khí của Khẩu Tâm gãy đôi, nằm cạnh nhau trên đất. Cửu Dương nhận ra ám khí chính là cây trâm bạch ngọc chàng đã khắc tặng nữ thần y. Năm năm trước, chàng đã lấy được một khối ngọc từ một hộ nhà quan ở An Tây. Chàng đã đẽo khối ngọc thành cây trâm, khắc hình hoa cúc trên đầu thân trâm. Lúc chàng đưa quà cho nữ thần y, Lâm Tố Đình đi vào kho thuốc, bắt gặp đã nhào tới giật lấy, nói: “Ể! Thất ca, huynh vừa đi cướp bóc người ta về phải không?” Chàng cười đáp lời Lâm Tố Đình: “Muội nói thật khó nghe, huynh đã đi hành hiệp trượng nghĩa về, nhân tiện lấy cây trâm cho muội ấy để muội ấy chống tà.” Lâm Tố Đình giậm chân. “Thất ca,” Lâm Tố Đình nói, “huynh thật không công bằng! Mỗi lần hành hiệp trượng nghĩa về đều có quà cho muội ấy, có bao giờ mang quà về cho muội để muội chống tà không?”
Cửu Dương nhớ lúc đó chàng chỉ cười trừ, rồi giúp nữ thần y cài trâm lên tóc nàng, không ngờ cây trâm hoa cúc đã trở thành vật trang điểm duy nhất nữ thần y dùng đến. Lúc nào, chàng cũng nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-vien-dai-tuong-quan-truyen/1690910/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.