Chương trước
Chương sau
Hỏi sao yêu mãi vương mang
Lệ tình ướt đẫm trái ngang vẫn chờ?
Tiểu Tường một mình một ngựa, lặng lẽ cho ngựa chạy trên con đường đất đỏ dẫn tới Tứ Xuyên.  Khi này là giờ Ngọ, đường thưa thớt bóng người.
Chỉ mấy ngày trôi qua mà nàng ngỡ như mấy chục năm, nàng nhớ Cửu Dương da diết, nghĩ tới lần đầu gặp chàng, nàng cảm mến ngay người đàn ông hơn nàng không nhiều tuổi nhưng chín chắn, độc lập, và vô cùng mạnh mẽ.  Một người luôn sống có trách nhiệm với tất cả những người chung quanh, nàng cảm động khi chàng đã không vì tình yêu dành cho nữ thần y mà xao nhãng công việc, chỉ cần thiếu đà chủ ra lệnh, chàng liền đến Đồng Sơn bảo vệ các cống sinh.  Tiểu Tường càng nghĩ càng cảm thấy nàng không thể không yêu chàng.  Chàng, sẽ mãi là người đàn ông đầu tiên nàng yêu, và cũng là người đàn ông cuối cùng trong đời nàng.
Còn khoảng một dặm nữa là tới Tứ Xuyên, Tiểu Tường nghĩ tới cái cảnh nàng gặp Cửu Dương, mỉm cười một mình, chợt nàng nghe tiếng vó ngựa lộp cộp, nhưng không phải từ phía trước mà từ phía sau nàng, ngoảnh đầu thì thấy bụi bay mù trời.
Khi ngựa đến gần, Tiểu Tường liếc mắt sang thấy hai thanh niên, một người diện mạo tuấn mỹ, trán cao, mắt sáng và to, hai mí, mũi cao, môi cong, đầu hắn đội chiếc nón có gắn một viên phỉ thúy xanh biếc, áo gấm là lượt màu lục, vẻ như công tử con nhà quý tộc.  Người kia mặt đầy những sẹo, đầu đội mũ đen, quần áo cũng màu đen được may bằng vải thô sơ, chắc là gia đinh của tên kia.
Tiểu Tường cho rằng không cần lưu ý hai người này nhưng đột nhiên gã công tử nhẹ nhàng cho ngựa của hắn lướt đến sát bên ngựa của nàng, mắt hắn nhìn nàng mãi không rời.
Tiểu Tường bực bội thúc ngựa chạy đi, tên công tử cũng thúc ngựa đuổi theo nàng.
Tiểu Tường nhìn thấy gã thanh niên cứ say sưa ngắm nàng, mặt không khỏi đỏ lên, cất tiếng nói:
- Này!  Anh bạn trẻ, đi đường của ngươi đi!
Nói rồi nàng lại cho ngựa phi đi trước.
Gã công tử nở một nụ cười tinh quái.  Tên gia đinh tung ngựa chạy tới vỗ nhẹ lên vai gã công tử, hạ giọng bảo:
- Phi Yến, muội đang cải nam trang đó, đừng ngẩn ra mà nhìn con gái người ta, thật vô lễ.
Hóa ra hai người này là gái giả trai.  Cô nàng tên Phi Yến cười cười nói:
- Thì muội đang cố ý mà tỉ, hãy chờ coi náo nhiệt đi!
Nói rồi Phi Yến thúc ngựa rượt theo Tiểu Tường.  Phi Yến dùng cây roi da vẫy tay một cái, vung roi ngựa quấn chặt lấy đuôi ngựa của Tiểu Tường, thuận tay lôi ngược lại, lập tức kéo đứt một mảng lông bờm.  Con ngựa đau quá lồng lên, suýt chút nữa đã hất chủ nhân của nó té nhào xuống đất.  Phi Yến lại quất roi vào khoảng trống một cái, những tiếng loạt soạt vang lên, lông bờm ngựa bay tứ tán.
Tiểu Tường bị tập kích bất thình lình, lập tức nổi nóng, nàng rút cây trâm cài tóc bắn tới Phi Yến, nhưng không muốn đả thương người nên Tiểu Tường lật ngược trâm lại, đầu nhọn quay ra sau.
Phi Yến né sang trái một chút, cây trâm bay qua khỏi vai phải nàng, mất hút vào một bụi cỏ dại ven đường.  Tiểu Tường lại ném về phía Phi Yến cây trâm cài thứ hai.  Lần này Phi Yến đợi trâm cài bay xa hơn nàng một trượng, nàng mới vung cây roi dài trong tay ra, dùng đầu roi quấn lấy thân trâm, rồi vừa thuận tay vẫy trả cho Tiểu Tường vừa hô lên:
- Tiểu mỹ nhân!  Trả cho nàng nè.
Phi Yến cũng không dùng kình lực, cây trâm từ từ bay về hướng Tiểu Tường.  Tiểu Tường bèn đưa tay đón lấy.
Tiểu Tường tưởng tên tiểu tử này xem thường nàng mới không dùng sức, nàng lại bắn cây trâm đó vào dưới chân con tuấn mã của Phi Yến, khiến con ngựa giật nảy dừng bước, hí một tràng dài rồi tung cả hai chân trước lên.  Phi Yến bị ngựa hất rơi xuống đất.  Tiểu Tường cũng phóng xuống đất.
- Muốn đánh nhau à? – Phi Yến hỏi.
Đoạn nàng tuốt thanh đao đeo bên hông ra.  
Tiểu Tường cũng rút thanh kiếm đeo phía sau lưng nàng ra khua kiếm trong tay đánh trả Phi Yến.
Chân khí và kiếm pháp của Tiểu Tường được Cửu Dương truyền thụ và chỉ dạy nên dầu chỉ học có ba năm, mà đã có thể đánh đấm giỏi hơn những người học võ bảy tám năm từ những võ sư bình thường.  Nhưng Tiểu Tường không chịu bái Cửu Dương làm sư phụ, nàng cứ nói nếu nàng bái chàng làm sư phụ, nàng sẽ không có cơ hội đến với chàng, do đó là chuyện trái với đạo lý, nàng ái ngại cái khuôn khổ trật tự truyền thống.
Tiểu Tường không nói năng gì, cứ xuất chiêu như gió, tấn công Phi Yến mười mấy chiêu liên tiếp.
- Hay lắm! - Phi Yến vừa đánh trả vừa nói.
Chớp nhoáng hai cô gái đã đánh được hai mươi tám chiêu.
Sở dĩ Phi Yến đỡ được đến hai mươi tám kiếm chiêu là vì mặc dù Tiểu Tường đã được chân truyền danh môn chánh phái nhưng hằng ngày nàng lười luyện võ.  Cho nên tuy là chiêu số giống nhau nhưng so với Cửu Dương thì công lực phân biệt cao thấp rất rõ ràng.  Nếu mà là Cửu Dương xuất kiếm, thì chỉ cần một chiêu kiếm pháp đầu tiên của chàng vừa chạm nhau với đao pháp của Phi Yến, Phi Yến đã cảm thấy cánh tay tê liệt, đau không chịu thấu, chân bước loạng choạng, có khi còn liêu xiêu té nhào nữa là ít.
Nhưng dù cho Tiểu Tường không đả bại Phi Yến trong vòng một chiêu, cũng làm Phi Yến toát mồ hôi đầy đầu.
Tỉ tỉ của Phi Yến là Phi Nhi ở đằng kia nhận thấy chiêu thức của Tiểu Tường giống hệt một người mà Lộ Thần sư thúc đã chép trong Binh Khí Phổ, biết Tiểu Tường là đồ đệ người này.  Mà người này đối với Phi Nhi mà nói thì là huyền thoại rồi, nàng vô cùng ngưỡng mộ chàng.
Phi Nhi lắc đầu biết lần này muội muội nàng lỡ dại, nếu mà càng đánh sẽ càng không chiếm được chút thượng phong, vì đao pháp của Phi Yến xuất ra càng nhanh, thì đối phương đón đỡ càng chậm, thêm mấy hiệp thì đúng là thế công của Phi Yến hoàn toàn bị kềm chế, Phi Yến đành phải chịu hạ phong.
Nhưng Phi Nhi vẫn không gấp gáp gì, nàng ngồi trên lưng ngựa dồn hết tinh thần mà xem hai người tỉ võ.  Nàng vẫn muốn muội muội cầm cự thêm một chút nữa, để nàng học lỏm mấy chiêu kiếm pháp mà Lộ Thần ưa nhắc tới, hồi trước, Lộ thúc thúc của nàng mỗi khi nhắc tới kiếm pháp của môn phái Thiếu Lâm này là đều vuốt chòm râu dài bạc phơ cảm thán, yếu chỉ kiếm thuật Thiếu Lâm là lấy chậm đánh nhanh, lấy bình tĩnh biến hóa vô lường để làm địch thủ rối loạn.  Ông nói mỗi chiêu thức đều tinh diệu, hàm chứa nội kình vô cùng cao thâm.
Phi Nhi vừa nhìn Tiểu Tường và Phi Yến vừa cho ngựa tiến lại gần ngựa của hai người.
Đến chiêu thứ năm mươi hai, Phi Yến liên tiếp gặp nguy hiểm, nàng bèn sử hai chiêu liên hoàn của phái Thanh Thành là Vô Độc Đạo Sĩ và Thái Nguyên Bách Đao tấn công Tiểu Tường kịch liệt.  Phi Yến chỉ mong đối phương thu kiếm về cản trở là nàng có thể lập tức quay lưng bỏ chạy.  Nào ngờ kiếm chiêu của Tiểu Tường liên miên bất tận, đã lọt vào vòng chiến rồi thì đừng hòng rời khỏi.  Phi Yến cứ mong sao cho Phi Nhi nhảy đến hợp sức với nàng đánh trả, nhưng Phi Nhi vẫn ung dung thư thả ngồi trên ngựa nên Phi Yến chỉ còn cách nghiến răng chống đỡ.
“Ước gì mình cũng siêng năng luyện võ từ nhỏ như tỉ tỉ,” Phi Yến nhủ bụng.
Đến chiêu thứ tám mươi lăm, Tiểu Tường tấn công Phi Yến dữ dội hơn.  Tiểu Tường xuất chiêu Long Tuyền Kiếm đâm thẳng tới Phi Yến.
- Hảo kiếm pháp! - Phi Nhi hô lớn – Rất tinh xảo, tuyệt diệu!
Phi Nhi vừa dứt lời, mũi kiếm gần đến trước cổ Phi Yến lại đột nhiên biến sang chiêu thức khác, một độc chiêu trong Thiếu Lâm kiếm pháp là Trảm Ma Kiếm, kiếm quang nhấp nháy nửa hư nửa thực, khiến Phi Yến nhìn mà chóng hết cả mặt mày, tay chân luống cuống, nàng không biết phải chống đỡ thế nào, nàng thấy rõ mình sắp mất mạng dưới chiêu này.
Nhưng ngay lúc mũi kiếm của Tiểu Tường công tới trung cung Phi Yến, sắp điểm vào trước cổ nàng thì Phi Nhi không thể không can thiệp, vì nếu không Phi Yến trúng chiêu này chắc chắn sẽ bị sát thương.  Phi Nhi vội từ trên ngựa tung mình nhảy đến vung song đao ra, dùng chiêu Tịnh Tuyết Thủy Viên Hoa hóa giải chiêu thức Trảm Ma Kiếm.  Keng một tiếng vang lên.  Kiếm của Tiểu Tường bị Phi Nhi đánh bật ra.
Phi Yến thở ra một hơi, nhưng nàng không chịu lên ngựa chạy đi mà thừa cơ chạy ra sau lưng Tiểu Tường, quát lên một tiếng:
- Xem nè! - Dứt lời nàng dùng đao đánh tới vai trái Tiểu Tường.
Tiểu Tường vội xoay người lại đỡ thanh đao của Phi Yến.  Ngờ đâu đó chỉ là chiêu đánh hờ, Phi Yến nhân lúc Tiểu Tường xoay mình lại đỡ thanh đao của nàng, thì dùng tay không cầm đao vận chưởng đánh ra, nhưng khi tay trái của Phi Yến chạm tới trước ngực Tiểu Tường, nàng chỉ sờ mạnh một cái, rồi mỉm cười nhảy lùi ra sau.
Đối với các cô gái thời bấy giờ bị người khác phái nắm tay đã là chuyện không thể chấp nhận được rồi, huống chi là bị sờ trúng nơi nhạy cảm như ngực.  Tiểu Tường mới tức giận không sao nói hết, lập tức vung kiếm đâm thẳng tới Phi Yến.  Phi Yến nhảy lùi phía sau né tránh, Tiểu Tường lại phóng kiếm chém theo.  Dường như Tiểu Tường đã quyết tâm liều mạng với Phi Yến, nên không thèm để ý đến Phi Nhi ở phía sau nàng nữa mà chỉ dốc toàn lực tấn công Phi Yến.
Phi Nhi tung mình nhảy qua khỏi đầu Tiểu Tường đứng chắn trước mặt Phi Yến.  
- Tránh ra! – Phi Nhi hô lớn.
Đoạn nàng dùng song đao, tay bên phải thi triển đao pháp của phái Thanh Thành đánh ra, tay trái thì Phi Nhi cầm đao phòng thủ.  Nàng vừa đánh vừa đỡ các kiếm chiêu của Tiểu Tường.  Phi Nhi luyện võ từ lúc lên ba nên võ công của nàng rất khá, đao bên tay phải nàng phát ra chiêu tấn công, đao bên tay trái thì quay tròn theo chiều ngũ hành bát quái, tám lần tám sáu mươi bốn thế phòng thủ các kiếm chiêu của Tiểu Tường rất nghiêm mật.
Phi Yến thấy Tiểu Tường bị nàng xúc phạm có vẻ mất bình tĩnh, mà kiếm pháp Thiếu Lâm rất cần sự tĩnh tâm, lại càng cười hô lên:
- Muội bị ta sờ trúng rồi nha, thôi thì gả cho ta luôn đi cho rồi, hề hề!
Tiểu Tường càng bị lời trêu ghẹo của Phi Yến làm cho mất bình tĩnh, nhưng may cho nàng là Phi Nhi không có tính trêu người như Phi Yến.  Phi Nhi chiếm thượng phong mà không muốn đả thương Tiểu Tường, nàng biết muội muội tánh tình cổ quái, từ ngày gia nhập giang hồ đã chọc ghẹo không biết bao nhiêu người.  Trong chuyện này Phi Yến vốn có lỗi với người ta trước, nên Phi Nhi thắng thế nhưng chỉ khều bên này của Tiểu Tường một chiêu, móc bên kia của Tiểu Tường một cú, hoàn toàn không công kích chỗ yếu hại của Tiểu Tường.
Tiểu Tường không thể tập trung tinh thần trở lại được nữa rồi, nàng nghĩ nàng hết cơ hội đến với Cửu Dương rồi, không sao địch nổi đao pháp của Phi Nhi, nhưng Tiểu Tường cũng không cam tâm để Phi Yến đi.  Tiểu Tường thấy rõ thanh đao của Phi Nhi đâm tới trước mặt nàng mà không thèm đỡ nữa, dùng hết sức ném trường kiếm về phía Phi Yến.  Rõ ràng nàng muốn đồng quy ư tận, chết cùng kẻ vừa mới xúc phạm nàng.
Phi Yến đang cười hề hề thì giật mình kinh hãi, may là được tỉ tỉ nàng vội quăng thanh đao ra đỡ giúp nàng một chiêu.  Thanh đao hãm đà thanh kiếm, hai thứ vũ khí chạm nhau nảy lửa, ánh lửa văng ra bốn phía, Phi Yến mới hoàn hồn thấy hai thanh đao kiếm rơi leng keng trên đất.
- Chơi nhiêu đó đủ rồi, đi! – Phi Nhi hất đầu nói với Phi Yến, phóng trở lại trên yên ngựa.
Phi Yến nào dám nấn ná lâu, nàng nhặt thanh đao của tỉ tỉ lên, cũng nhảy lên ngựa chạy theo Phi Nhi.  Hai cô gái cho ngựa chạy vụt mất, chẳng mấy chốc đã rời xa Tiểu Tường.  
Tiểu Tường bầm gan tím ruột đứng nhìn theo bóng lưng Phi Yến.  Xa xa chỉ còn vẳng lại tiếng vó ngựa lộp cộp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.