Lại nói tới Lâm Tố Đình nghe Tần Thiên Nhân gọi: - Tây Hồ! Chàng gọi rồi bước nhanh lên cầu Tây Lâm, cười rất tươi. Mái tóc này, dáng đứng này, sớm đã ghi tạc vào lòng chàng rồi! Từ khi trở thành đương gia, mỗi năm, may mắn lắm chàng gặp nữ thần y nhiều nhất là hai lần, một lần vào dịp tết Nguyên Đán, một lần là tết Nguyên Tiêu, còn lại muốn gặp nàng rất khó, trừ khi trong hội có ai đó trọng thương, hoặc là chính bản thân chàng bị thương, mà Tần Thiên Nhân thì đương nhiên không muốn những người huynh đệ hay các hảo bằng hữu của chàng xảy ra chuyện. Hôm nay chưa đến tết đã gặp nữ thần y, Tần Thiên Nhân thấy lòng run rẩy, và như không tin vào mắt mình nên đi như chạy. - Tây Hồ! Tần Thiên Nhân lại gọi khi nữ thần y nghe chàng gọi nàng quay lưng bỏ đi một mạch xuống cầu Tây Lâm. Tần Thiên Nhân dễ dàng đuổi theo nữ thần y sang bên kia bờ hồ, đi vòng ra phía trước mặt chặn đường nàng. - Muội biết từ khi huynh về không thấy muội huynh thức trắng đến nay không? - Tần Thiên Nhân nói. Nữ thần y im lặng, Tần Thiên Nhân hỏi: - Chuyện gì, muội đang trốn huynh sao? Nữ thần y vẫn giữ im lặng. Tần Thiên Nhân bưng đôi má nàng lên: - Định trốn huynh đến khi nào? - Đừng có như vậy – Nữ thần y nói - Nhỡ người ta nhìn thấy sẽ nói đó. Nữ thần y lui một bước, thoát khỏi đôi bàn tay của Tần Thiên Nhân. - Thì đã sao? - Tần Thiên Nhân tiến lên tóm chặt lấy hai cổ tay nữ thần y nói - Sớm muộn muội cũng là thê tử của huynh. Nữ thần y thử rút tay về, nhưng hai tay Tần Thiên Nhân như hai gọng kìm siết chặt lấy tay nàng. - Huynh đừng quên huynh đã có hôn ước với Đình tỉ, chuyện giữa hai chúng ta không thể nào… - Ai bảo là không thể? - Tần Thiên Nhân không để nữ thần y nói hết lời lập tức hỏi lại - Đó chỉ là lời nói của các trưởng bối trong lúc cao hứng! Tần Thiên Nhân nói rồi nghĩ đến việc trong những năm gần đây, kinh thành không ngừng xuất hiện người Tây Dương, mà chàng, đã đi đây đi đó bao lâu, làm rất nhiều nhiệm vụ Cửu Nạn giao phó cho, thấy người Tây Dương đã đem lại cho nơi này một thế giới mới, cũng đã đem đến bao nhiêu là tư tưởng mới, thế mà không hiểu sao, nàng bắt chàng vẫn cứ phải hi sinh cho cái kiểu hôn nhân cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy của xã hội cũ thật là không công bằng! Đã bao lần rồi chàng nói với nàng hãy cùng chàng phản kháng lại, nhất là khi ngày giờ đó đã được Cửu Nạn chọn xong, chỉ còn chờ chàng đúng ngày đúng giờ ra làm một tên chú rể xúi quẩy mà thôi. Từ trước đến nay chàng đã có tình cảm với Lâm Tố Đình bao giờ đâu? Đối với nàng ấy, chàng chỉ có thứ tình cảm đồng môn đơn thuần mà thôi, thế thì làm sao lại bắt chàng phải lấy một cô gái chàng không yêu thích? Chỉ vì phụ thân phụ mẫu của chàng và Lâm Tố Đình đã chỉ vào bụng để giao ước hôn nhân, gần như là một trò đùa thế ư? Trước khi đi Sơn Tây, chàng đã đem những suy nghĩ của mình nói với Cửu Nạn, chàng nói với bà là chàng đang say mê một tình yêu khác, một tình yêu mà chẳng cần có mối mai, càng chẳng có cái kiểu chỉ vào bụng mà hẹn ước như là gả bán vậy, rất nhảm nhí! Chàng nói nếu Cửu Nạn không đồng ý giải trừ hôn phối chàng sẽ đào hôn! Tần Thiên Nhân nói xong chờ một lúc không nghe nữ thần y trả lời, tiếp tục nói: - Muội đừng để những câu nói của các trưởng bối năm xưa mà chia cách hai đứa mình! Huynh biết muội sợ định kiến xã hội, từ khi tổng đà chủ chọn ngày giờ thành thân cho bọn huynh lúc nào muội cũng xua đuổi huynh, buộc huynh phải luôn ở bên đại muội. Muội cũng ngăn không cho cảm xúc của mình tự do nữa, nhưng huynh đã nói với tổng đà chủ, tuy bà chưa đồng ý nhưng muội phải giúp huynh chống trả lại cái số phận đó! Nữ thần y nghe Tần Thiên Nhân đã đem chuyện của hai người nói với Cửu Nạn, giật nảy người, nàng biết chàng là một người đã từng chịu sự tiêm nhiễm của trào lưu tư tưởng mới, nàng biết chàng cảm thấy bất mãn với rất nhiều tập quán truyền thống cũ, nhất là đối với cái cung cách hôn nhân cổ hủ hai con người vốn chẳng có một chút tình cảm nào, thế mà vì một người không có chút tình cảm nào đó, lại buộc phải kết thành vợ chồng, thật là quá không hợp tình hợp lý. Nhưng mà, nữ thần y nghĩ đến Lâm Tố Đình. Hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống má nữ thần y. Nàng phải làm sao bây giờ đây? Nàng yêu chàng, rất yêu chàng. Tuy ngoài miệng nàng bảo chàng nên ở bên Lâm Tố Đình nhưng suốt những ngày tháng ở cùng chàng trong Hắc Viện, nàng trốn chàng như trốn giặc nhưng vẫn dõi theo chàng hàng ngày, lúc nào cũng lầm rầm mong chàng đừng yêu Lâm Tố Đình. Mà chàng nào có thay lòng? Mỗi lần chàng được Lâm Tố Đình chăm sóc là chàng liền tránh xa Lâm Tố Đình, mặc cho Lâm Tố Đình buồn, nàng biết vì thi thoảng nàng thấy Lâm Tố Đình khóc. Lâm Tố Đình đến tìm nàng để tìm sự an ủi, nàng lại càng không thể nào ra mặt được. Tần Thiên Nhân dịu dàng lau nước mắt cho nữ thần y, lại nhè nhẹ vuốt má nàng bằng đằng lưng của bàn tay, sau đó nhanh như chớp hôn lên má nàng. Một lần nữa, nữ thần y giật mình, hoảng hốt quay mình định chạy đi nhưng Tần Thiên Nhân cũng như vừa nãy nắm lấy cổ tay nàng. - Buông muội ra! Không được đâu! Nữ thần y nói vội vã. Rồi nàng ra sức giãy đi. - Buông muội ra mà! Để muội đi - Nữ thần y nói. - Yên nào - Tần Thiên Nhân dỗ dành - Huynh sẽ không hôn muội nữa, chúng mình chỉ đứng đây nói chuyện hẳn hòi. Nữ thần y gượng đứng yên, nhưng chỉ một chút thôi nàng lại cụ cựa giãy ra, mắt nàng cũng vọng Đông ngó Tây tâm ý hoảng loạn chỉ e có người trông thấy. Khi này Lâm Tố Đình nấp phía sau một rặng liễu, nghe Tần Thiên Nhân nói với nữ thần y: - Muội đừng dùng sức phản kháng huynh, huynh không muốn muội bị thương. Được rồi, chỉ cần muội nói không còn yêu huynh, huynh sẽ buông muội ra, huynh cũng sẽ đi ngay, đời này huynh không bao giờ xuất hiện trước mặt muội nữa đâu! Hai giọt nước mắt rơi xuống má Lâm Tố Đình. - Muội. Vẫn. Còn. Yêu. Huynh. Tần Thiên Nhân dằn từng tiếng, chàng nói tới đây bỗng ngừng lại. Nữ thần y ngẩng đầu lên thấy gương mặt Tần Thiên Nhân nhăn lại tỏ vẻ như đang đau, mắt chàng cũng tăm tối như hai cái hố sâu. - Huynh bị thương sao? Nữ thần y nói, giọng hốt hoảng, không còn giãy ra trong tay Tần Thiên Nhân. Tần Thiên Nhân không trả lời nữ thần y, chàng đang âm thầm vận công đè cơn đau xuất phát từ vai và đang lan dần xuống thắt lưng. Không ngờ mới cố sức một chút trước mắt đã tối sầm và miệng thổ ra một ngúm máu. - Thiên Nhân! Huynh làm sao vậy? – Nữ thần y vẫn nói bằng giọng hốt hoảng - Mau cởi áo ra, để muội xem! Tần Thiên Nhân buông tay nữ thần y. - Không cần. Chàng lắc đầu nói. Rồi chàng hít sâu vào một hơi cố định thần, miệng chàng khẽ mỉm cười khi thấy đôi mắt đẹp của nữ thần y bỗng dâng lên ánh nước, gương mặt nàng lộ vẻ cuống quýt. Đoạn chàng thu nụ cười, quay mình bước lên cầu Tây Lâm. - Huynh đừng đi! Nữ thần y nói, chạy vòng ra phía trước chắn đường chàng. - Muội băng bó được vết thương trên người không băng bó được vết thương trong lòng huynh! Tần Thiên Nhân nói, dịch sang một bên tiếp tục bước đi. - Huynh đừng đi! Nữ thần y nói, nàng biết trong các đương gia thì khinh công của Tần Thiên Nhân là cao nhất, một khi chàng đi rồi là nàng không bắt kịp được. - Được rồi - Nữ thần y nói lớn - Muội thừa nhận vậy có được chưa? Muội thừa nhận trong lòng còn huynh! Chẳng những còn yêu mà còn yêu nhiều hơn nữa! Những ngày không gặp huynh, muội luôn canh cánh nhớ huynh! Muội hay bất chợt tự hỏi huynh đang làm gì rồi? Là đang chiêu tập nhân mã hay đang luyện công, đã an giấc chưa, có sinh bệnh không? Nhìn bầu trời xanh muội liên tưởng đến màu áo của huynh, trông chén bát màu xanh muội cũng nghĩ đến huynh. Thiên Nhân, muội yêu và nhớ huynh tưởng như sắp tẩu hỏa nhập ma rồi đấy! Tần Thiên Nhân không đi nữa, quay nhìn nữ thần y. - Muội yêu và nhớ huynh nhiều lắm – Nữ thần y vẫn nói - Đi đâu muội cũng thấy hình bóng của huynh, nụ cười của huynh. Khi trở về Hàng Châu muội không dám đứng dưới hàng cây chúng mình hay đứng, ngồi trên ghế đá chúng ta thường ngồi. Muội sợ nhớ lại lần đầu chúng ta nắm tay nhau, muội không muốn nghĩ đó chính là định mệnh! Lâm Tố Đình nhìn nữ thần y dìu Tần Thiên Nhân đến ngồi trên ghế đá. Nữ thần y giúp chàng cởi áo vắt lên một nhành liễu. Trên nhành liễu có vài hạt sương rơi xuống đọng trên vai Tần Thiên Nhân, chàng cũng như em trai chàng Cửu Dương, có bờ vai rộng, hấp dẫn, bờ vai của bức tượng điêu khắc, những đường cơ nổi rõ. Bức hình đẹp chỉ bị sây sát bởi những vết sẹo trên ngực vì các trận đánh với binh lính triều đình trong quá khứ. Nữ thần y lấy khăn tay thấm nước hồ lau vết máu trên vai Tần Thiên Nhân, lại lấy thuốc đắp lên vết thương, trước khi lấy thêm một chiếc khăn tay khác, dùng buộc chặt vết thương. Mặt trời mỗi lúc một lên cao. Tần Thiên Nhân có ngoại hiệu là Nam Hiệp Thần Quyền, hồi mười hai tuổi đã bôn tẩu giang hồ, đã giết chết không biết bao nhiêu bọn gian xảo và hung đồ ác bá. Nhưng bàn tay giết người vô số này lại là bàn tay êm dịu ấm áp nữ thần y cảm thấy, đúng là nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản. Nữ thần y đan những ngón tay nàng vào những ngón tay Tần Thiên Nhân, gối đầu lên vai chàng, nói nhỏ: - Thiên Nhân, xin lỗi huynh, muội sẽ không bao giờ xua đuổi huynh nữa đâu, cũng không trốn tránh huynh, cả đời này muội sẽ chỉ ở bên và yêu một mình huynh thôi. Nữ thần y nói rồi ngẩng đầu nhìn chàng, chàng có gương mặt góc cạnh, mũi cao, môi đầy đặn. Đôi lông mày đen và rậm, còn cặp mắt thì chính thị là tổ truyền của họ Tần, rất to. Nàng nhận thấy sắc đen như hai cái hố tăm tối trong mắt chàng lùi dần, nhường chỗ cho màu lam dịu nhẹ của nền trời đang đua nhau lan tỏa. Chàng đã không hề gì. - Huynh là nam nhân mà người con gái nào cũng mơ ước. Muội thật may mắn khi được huynh yêu. Lâm Tố Đình nghe nữ thần y cười và nói, nước mắt tiếp tục rơi trên má Lâm Tố Đình, những giọt nước mắt từ từ chảy xuống rơi trên mặt hồ, rồi vỡ ra thành trăm ngàn bọt nước li ti. Giấc mộng bao năm trong nàng tan nát. Hai bên bờ thông xanh đứng bóng, liễu rủ ven hồ, ánh sáng tản mạn bên bờ nơi nước cạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]