Thằng bé lòng vòng suốt một khắc, tới con lộ đất đỏ chạy dài dẫn vào khu rừng tre nằm phía xa xa, xung quanh không một bóng người, nó đứng lại đợi người thanh niên tới gần. Lúc này nó mới nhìn kỹ hơn, dù không rõ dung mạo nhưng còn khá trẻ chỉ mười sáu mười bảy là cùng. Y mỉm cười chào:
- Anh bạn nhỏ, làm phiền đệ rồi!
Thằng bé đáp lại lời người thanh niên bằng gương mặt nghiêm nghị, hỏi:
- Huynh là người đưa thư?
- Đúng vậy, thư đến từ Hắc Viện.
Mắt thằng bé sáng rỡ, hô lên:
- Phải chăng người nhận là một cô gái?
- Đúng vậy, sao đệ đoán hay thế? – Người thanh niên tấm tắc khen.
Thằng bé cười toét miệng, song nó bĩu môi đáp:
- Thư tín từ Hắc Viện tới đây, trước nay chỉ gửi cho người đó thôi. Có gì giỏi chứ! Để Hiểu Lạc dẫn huynh đi.
- Hóa ra đệ chính là Hiểu Lạc mà viện trưởng hay nhắc đến. Nhạc Tam Nguyên ngưỡng mộ đã lâu!
Chẳng người thanh niên nào đi nói ngưỡng mộ một thằng nhóc mười tuổi cả nhưng có thể thấy người thanh niên này rất giỏi pha trò làm vui lòng người ta. Thằng bé Hiểu Lạc cười tít mắt, nhất là khi nghe được điều mong ước bấy lâu, “hóa ra sư phụ hay nhắc tới mình,” liền thấy họ Nhạc này thân thiết hơn vài phần. Hai người cất bước hướng về rừng tre xanh mướt phía xa.
Cả hai vừa đi vừa trò chuyện, thoáng chốc như đã thân quen rất lâu. Bỗng người thanh niên nghiêm nét mặt:
- Thực ra huynh đã đứng ở đám mãi võ một lúc. Không định gặp đệ ở chốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-vien-dai-tuong-quan-truyen/1690764/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.