Chương trước
Chương sau
Nhìn chiếc xe chạy đi, Trương Mỹ nắm chặt hai tay không ngừng lườm mắt nguyền rủa "Đình Dương, thứ con bất hiếu vì con hồ ly tinh đó mà đối xử với mẹ của mày như vậy, chúng mày nhất, định sẽ phải trả giá đắt."

Bà ta la to vào không khí khàn cả cổ, la xong cũng không còn sức để đứng để, bà ta rã rời ngồi huỵch ra đất.

Lúc này Hải Ninh vẫn chưa thể lấy lại tâm trạng, mỗi lần nhìn thấy bà ta cơn tức giận và ấm ức bao lâu nay của cô lại dâng trào lên cả.

Đình Dương biết vậy nên mới nhanh đẩy cô đi "Xin lỗi em, vốn định vào nhà lấy ít đồ mang qua cho Hiên vậy mà khiến em mất hứng rồi."

"Không sao, vừa rồi… anh làm tốt lắm." Hải Ninh hơi cười đáp lại.

Đình Dương thấy cô vui vẻ như vậy anh mong sau này nụ cười đó cô vẫn giữ mãi như vậy.

…..

Từ khi Đình Dương chính thức công khai thân phận là chủ tịch của Hải Nam, Lục Thị là mục tiêu đầu tiên anh công khai tuyên chiến.

Nhiều người không có chuyên môn nhìn vào sẽ thấy như trứng chọi đá nhưng thực chất biết người biết ta ta trăm trận trăm thắng, Đình Dương lại nắm rõ Lục Thị như lòng bàn tay như vậy phần thắng dĩ nhiên nghiêng về phía anh nhiều hơn.

Nhiều cổ đông của Lục Thị cũng dự đoán được chuyện này nên đã rút vốn khỏi Lục Thị khiến bên đó phải một phen điêu đứng.

Tại phòng làm việc của Lục Thị, mười mấy nhân viên trong đó có ba đứa con của Lục Thanh đang đứng khép nép, cúi đầu trước sự tức giận của ông ta.

Trên sàn vương vãi nào là giấy tờ bị ông ta ném xuống.

"Bao nhiêu con người ở đây mà không ra cách đối phó với một Hải Nam nhỏ bé đó sao, các người nhận lương để làm việc kiểu này đó hả?"

Lục Thanh lại nổi điên đập một xấp tài liệu vào một tên nhân viên.

Ai cũng toát mồ hôi hột nghĩ cách, nhưng bọn họ lại lo sợ nhiều hơn.

Hiện tại bên Hải Nam mới chỉ đưa ra thông báo đối đầu vậy mà hơn ¼ số cổ đông đã rút vốn rồi, nhân viên lần lượt nộp đơn thôi việc, cứ cái đà này trong vòng một tháng cả cơ nghiệp hơn hai mươi năm này cũng sẽ không trụ được.



Cách giải quyết mà Lục Thị đưa ra chính là bán hết các công ty con để tập trung bù tổn thất cho trụ sở.

Những điều này đều nằm trong dự tính của Đình Dương cả, Lục Thị càng bán ra anh lại cho người của mình thu mua, vậy là Hải Nam ngày càng bành trướng trong khi Lục Thị thì teo lại như một trái bóng bị rút hết không khí.

Trong thời gian này, Lục Thị lại bị thanh tra gây gắt nên chẳng bòn rút gì được, số tiền tổn thất lên đến con số không tưởng rồi.

Việc kinh doanh chính thì liên tục thua lỗ, nên thị trường kinh doanh ngầm được Lục Thanh đẩy mạnh hơn để bù lại, điều này tạo điều kiện thuận lợi cho cảnh sát dễ dàng điều tra.

Đến lúc này Đình Dương phải nhả từ từ bằng chứng phi pháp của Lục Thị ra để Lục Thanh không thể nào ngủ yên mỗi đêm được.

"Ba… ba, cục thuế đến thanh tra rồi, nói có người tố cáo chúng ta trốn thuế, làm sao đây."

"Ba… ba, ở công trường báo đến, có người tố cáo chúng ta cắt xén vật liệu, xây dựng không đạt chuẩn an toàn nên đã cho niêm phong công trường để điều tra rồi."

Từ sáng đến giờ không biết Lục Thanh đã nhận được bao nhiêu báo cáo tiêu cực như vậy rồi. Đầu của ông ta muốn nổ tung.

Ông ta ôm đầu rồi đập mạnh tay xuống bàn "Là Đình Dương, chắc chắn là nó đang trả thù, khốn kiếp thật mà, đáng lý ra mình phải nên trừ khử nó lúc nó mất trí mới phải. Hừ."

Lục Thanh đang có nguy cơ dính đến lao lý rất cao nếu bị điều tra ra, ông ta phải lo tiền đút lót cho các 'quan trên' đến nỗi phải bán căn biệt thự hiện tại chuyển đến một căn nhà nhỏ hơn, bấy nhiêu đây vẫn chưa thấm tháp là bao với cơ nghiệp đồ sộ của Lục Thị nên các ông quan trên đó chê Lục Thanh có phần keo kiệt nhưng thật sự ông ta không còn nhiều tiền nữa.

Lục Thanh đang đau đầu vắt não ra suy nghĩ thì đột nhiên một ý định xấu xa lóe lên trong đầu khiến ông ta nhếch miệng cười nham hiểm.

"Nếu dùng kế này, mình vừa trả thù được thằng nhãi kia vừa sẽ có được tiền, ha ha ha…"

Trong kế hoạch này, Trương Mỹ lại có thể để Lục Thanh lợi dụng lần nữa, ông ta cho người âm thầm tìm bà ta khắp thành phố.

Lúc tìm thấy bà ta thì bà ta đang ăn một hộp bánh đã vứt đi của người khác. Trương Mỹ rất xấu hổ, nhưng bà ta không có tiền để ăn, những lúc như vậy, bà ta vừa ăn vừa chửi rủa.

Đột nhiên một đám người áo đen xuất hiện, vây lấy bà ta rồi kéo lên một chiếc xe đã đợi sẵn.

"Các người làm gì vậy, mau thả tôi ra… Các người tính đưa tôi đi đâu, thả ra mau…"



Trương Mỹ giãy nảy, la hét bất hợp tác, nhưng vô dụng, bà ta vẫn bị kéo lên chiếc xe đó.

Nhưng bà ta bỗng im bặt khi thấy người ngồi trong xe đang đợi sẵn đó chính là Lục Thanh.

Lục Thanh thấy bà ta thì tiến lại gần, ân cần cầm nắm lấy tay hỏi hang "Trương Mỹ, mấy ngày qua đã khổ cho em rồi, em không giận anh chứ?"

Trương Mỹ rút tay rồi đẩy ông ta ra, bà ta nhích ra ngồi gần phía cửa rất đề phòng.

Lục Thanh lúc này thở dài bày ra vẻ mặt khổ sở, ông ta buồn rầu giải thích "Anh đuổi em ra khỏi nhà vì Đình Dương ép anh làm như vậy, nó biết bí mật của chúng ta, nó nói nếu không làm vậy sẽ tống em vào tù trước. Anh cũng không muốn nhưng cũng đành hết cách."

Ông ta tỏ vẻ ăn năn đưa mắt nhìn Trương Mỹ, vậy mà bà ta lại tin còn hỏi ngược "Thật sao, là chủ ý Đình Dương chứ anh không muốn?"

"Phải, nhìn em khổ sở như vậy anh rất đau lòng, mấy ngày nay Đình Dương làm Lục Thị phải điêu đứng, nó rất kiêu ngạo, anh không muốn bị nó đe dọa nữa, hôm nay anh quyết định đến tìm em là để đón em về, chúng ta cùng nghĩ cách trừng trị nó."

Trương Mỹ vui mừng sà vào Lục Thanh ôm lấy ông ta, hai mắt bà ta rưng rưng ngấn lệ, cuối cùng thì bà ta cũng không phải lang thang, nhịn đói khổ sở như hiện tại nữa.

Người Trương Mỹ bốc mùi hôi, nhưng Lục Thanh vẫn cố chịu vuốt ve bà ta, khi Trương Mỹ đã hoàn toàn tin tưởng ông ta nói "Anh có kế này, hay là chúng ta bắt cóc Đình Hiên, vừa tống được tiền của Đình Dương vừa cho nó một bài học nhớ đời, em thấy thế nào?"

Trương Mỹ tách khỏi người, nhìn Lục Thanh chằm chằm rồi lắc đầu "Em nghĩ không có khả năng bắt cóc được đâu, Đình Dương đưa thằng nhỏ vào trường nội trú rồi. Ở đó cực kỳ an ninh không phải muốn vào là vào được."

"Nhưng em là bà nội của nó, đến mang cháu nội của mình đi ra ngoài một lúc thì có làm sao?"

Trương Mỹ há hốc mồm hiểu ra ý của Lục Thanh, bà ta vô thức nói lớn lên "Anh kêu em tự ra tay bắt cóc Đình chỉ Hiên á? Không đâu… chuyện này…"

Trương Mỹ rụt người lại lo sợ, Lục Thanh tặc lưỡi nắm chặt vai bà ta "Em sợ sao, em nhớ lại đi Đình Dương nó đã đối xử như thế nào với em. Yên tâm đi, anh sẽ luôn cho người âm thầm bảo vệ em, sẽ không có sơ xuất nào xảy ra đâu."

Lục Thanh thuyết phục hết lời, Trương Mỹ lại nhớ đến khi đó bị Đình Dương nói lời nặng nhẹ, hắt hủi, bà ta lại lên cơn nóng giận điên tiết, hai mắt in đầy oán hận, trầm giọng nói "Vậy được, em sẽ làm, em sẽ cho Đình Dương biết cái giá nó phải trả khi dám tỏ thái độ xấc xược với em."

Lục Thanh hài lòng lại ôm bà ta vào người mà cười gian xảo, kế hoạch lợi dụng Trương Mỹ để đánh trả Đình Dương, nếu thuận lợi ông ta sẽ có được rất nhiều tiền, nhưng không may có xảy ra sự cố, thì ông ta chỉ cần một mực phủ nhận không có liên quan gì với ân oán của mẹ nhà họ là được.

Vậy thì Lục Thanh, ông ta chính là ngư ông đắc lợi rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.