Trương Mỹ và Lục Thanh từ lúc cảnh sát đưa lệnh bắt giữ Thục An ra liền sợ hãi nấp vào trong hậu trường, trong lòng bà ta cứ thụt thò không yên sợ sẽ đến lượt mình.
Nhưng cảnh sát đưa Thục An đi rồi mà không đá động gì tới bà ta, bà dù mấy mắn thoát lần này nhưng vẫn không thể yên tâm.
Khách khứa ai nấy đều mất mặt ê chề đi về, một số người cũng mang theo lòng chột dạ giống Trương Mỹ mà toát cả mồ hôi mẹ mồ hôi con.
Các phóng viên được một tin tức siêu hót, sau khi Thục An đi rồi họ lại ráo riết truy lùng phu nhân và chủ tịch của Lục Thị để tranh nhau phỏng vấn.
Đi đến đâu cũng toàn là phóng viên khiến hai người bọn họ phải trốn chui trốn nhủi như mấy con chuột.
Đình Dương cũng đã đến lúc ra mặt rồi, anh gọi điện thoại cho Trương Mỹ, tiếng chuông vang lên lúc này lại khiến cho Trương Mỹ một phen rớt tim ra khỏi ngực.
"Lục Thanh là Đình Dương gọi, có phải nó đứng sau tất cả chuyện này Không? Chỉ có nó mới biết bí mật của chúng ta. Không lẽ nhớ lại hết rồi?"
Lục Thanh nhăn mặt, nhìn vào cái điện thoại đang hiện tên Đình Dương "Cứ nghe máy, xem thử nó nói gì?"
Trương Mỹ gật đầu, nhưng tay vẫn run run trượt vào phím màu xanh lá "Alo."
"Mẹ đang ở đâu con đến rồi, nhưng hôn lẽ tại sao lại biến thành như thế này, xảy ra chuyện gì sao?"
Trương Mỹ không trả lời ngơ ngác nhìn Lục Thanh, ông ta lại lấy điện thoại từ tay Trương Mỹ trực tiếp nói "Con đưa vệ sĩ vào trong hậu trường đi, chúng ta ở đây mà bên ngoài có quá nhiều phóng viên nên hiện không thể ra được. Chuyện khá phức tạp nên về nhà chúng ta sẽ nói rõ, con cũng về nhà đi đừng lộ diện vào lúc này."
Sau cuộc điện thoại thì khoảng hơn mười phút sau cả một đoàn mấy chục vệ sĩ xuất hiện, tách đám phóng viên ra đưa Trương Mỹ và Lục Thanh ra ngoài trước đám phóng viên nhốn nháo.
Khi về đến nhà, Đình Dương thì đã đợi sẵn, anh vẫn tỏ ra không biết gì, mà chỉ dựa vào tin tức trên báo mạng.
"Mẹ chuyện này là sao? Thục An giết người mẹ có biết chuyện này không? Còn nữa, mẹ nói cô ta là ân nhân của con, có thật không vậy, người như thế thì làm sao có thể…? "
Hôn lễ bị tan tành như thế Đình Dương cũng giả vờ tức giận một chút, chất vấn bọn họ.
Bà ta lại có phần chột dạ, nhưng cũng điềm tĩnh trừng mắt trả lời anh "Hồ đồ, nó giết người thì làm sao mẹ biết được? Mẹ… cũng là bị nó lừa. Không ngờ cha con nhà nó lại làm ra loại chuyện tày trời như vậy."
Trương Mỹ xoa bóp đầu mệt mỏi ngồi xuống ghế, Đình Dương lại thuận thế hỏi tiếp "Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây? Con vừa mới kiểm tra, cổ phiếu của chúng ta vì chuyện này mà rớt giá không phanh rồi."
"Đương nhiên là phải phủi sạch quan hệ với bọn họ rồi, tổ chức họp báo nói rõ là chúng ta cũng chỉ bị lừa gạt, lợi dụng."
Đình Dương nghe thấy mà cười cay độc trong lòng, quả nhiên anh đã đoán được bà ta sẽ trả lời như vậy ngay mà không cần lấy một giây suy nghĩ.
Nhưng anh cũng phải tiếp tục diễn mà làm theo ý bà ta thôi.
Từ ngày hôm đó, cả thành phố đi đâu cũng là tin tức của hai tên tội phạm nhà họ Thục, toàn bộ hình ảnh của cô ta đã bị gỡ xuống hết, phim có mặt của cô ta cũng bị cấm chiếu, đến nhà của cô ta cũng bị dán niêm phong.
Phóng viên vẫn như những con đĩa đói, ngày ngày bao vây Lục Thị để moi thêm tin tức béo bở.
Chưa bao giờ thấy Trương Mỹ và Lục Thanh bận rộn, chạy đông chạy tây như vậy.
Bọn họ muốn tự giải quyết không cho anh nhúng tay vào thì anh cũng ngoan ngoãn làm theo họ vậy.
Bên phía Thục An vẫn còn trông chờ vào Trương Mỹ đến cứu nên cô ta vẫn chưa khai ra bà ta, hôm nay bà ta đến trại tạm giam để gặp cô ta, cô ta vui mừng chạy đến.
"Mẹ con biết là kẻ nào làm, là Hải Ninh, con biết cô ta vẫn còn sống mà. Hôm đám cưới con đã thấy cô ta. Mẹ mau cứu con ra, rồi cho người xử lý cô ta lần nữa, lần này phải tận mắt thấy xác của cô ta con mới yên tâm được."
Thục An đứng cách xa, nhìn bộ dạng thảm thương của cô ta, bà ta lại tặc lưỡi, lắc đầu. Đợi cô ta nói hết một lượt rồi bà ta mới nói.
"Bây giờ cô có muốn đổ thừa cho ai cũng được hết, nhưng tôi đến đây để nói cho cô biết, nhà họ Thục của cô và Lục Thị từ nay đã không liên quan gì với nhau nữa. Tôi cũng đã nói rõ với báo chí rồi, cho nên từ nay mong cô hãy giữ cái miệng cho chặt vào."
Niềm vui trên mặt Thục An lúc này đã không còn, cô ta gườm mắt về phía Trương Mỹ gằng giọng nói "Mẹ nói vậy là có ý gì?"
"Đừng có gọi tôi là mẹ nữa, thật ghê tởm khi có tên tội phạm giết người gọi tôi như vậy."
Thục An nghe xong thì mọi hy vọng của cô ta đều tan biến như bọt biển, ánh mắt trợn đầy thâm độc, miệng thì nở ra một nụ cười rất quỷ dị "Bà nghĩ tôi muốn gọi bà là mẹ sao, tôi chính là người mới phải cảm thấy ghê tởm. Nếu bà đã lựa chọn không cứu tôi thì tôi sẽ kéo bà cùng chết chung. Tôi không ngu để đi một mình đâu."
Nói xong cô ta còn cười thêm một tràn lớn, người đã mất hết như cô ta thì còn gì phải sợ nữa.
Nhưng Trương Mỹ cũng không phải dạng vừa để mặt cho con nít ranh như cô ta nhảy lên đầu lên cổ đe dọa.
Bà ta từ từ bước đến, tháo chiếc kính râm ra trực tiếp mắt đối mắt với cô ta, bà ta gằn từng chữ nói ra để đủ cô ta nghe thấy.
"Nếu cô dám mở miệng nói lung tung, tôi đây sẽ trừ khử cô trong một cái nháy mắt, vứt cô vào rừng cho ruồi nhặng bu đầy, đã thú cắn xé. Tin tôi đi, sẽ không ai biết đâu."
Thục An trợn ngược mắt nuốt nước bọt, từng lời của bà ta thốt ra liền biến thành hình ảnh trước mắt cô ta.
Cô ta trở nên điên loạn quơ tay loạn xạ trước mặt để hình ảnh đó tan biến đi "Không, tôi không muốn… tôi không muốn. Áaaaaa!"
Trương Mỹ đắc ý lại lùi ra xa, tay khoanh lại trước ngực nói với cô ta câu cuối.
"Có biết tại sao tôi vẫn còn đứng ngoài này không? Bởi vì bọn họ không làm gì được tôi, cô… cũng vậy thôi. Biết quản cái miệng của mình thì tôi cũng không là gì cô đâu. Nhớ cho kĩ vào."
Thục An xơ xác khụy xuống nhìn Trương Mỹ từng bước rời đi, nước mắt sợ hãi cũng bắt đầu rơi xuống, cô ta không muốn ngồi tù, cũng không muốn chết, cái gì cũng không muốn, nhưng không còn ai cứu cô ta cả.
Hai tay, hai chân, rồi cả người cô ta run rẩy bẩy lên từng đợt, nằm dưới sàn ẩm ướt lạnh lẽo, bây giờ cô ta mới cảm nhận được cái gì gọi là đường cùng.
Một tuần sau…
Thục An cũng đã nhận được một cái kết đắng khi bị tuyên án tù chung thân.
Lúc thẩm phán tuyên án, Thục An đã mất bình tĩnh gào lên thất thanh "Không, tôi không muốn ngồi tù cả đời, tôi không muốn, tôi muốn gặp ba của tôi..."
Cô ta vùng dậy định chạy khi xung quanh có rất nhiều cảnh sát đang đứng cạnh, hành động quá khích của cô ta đã nhanh chóng bị khống chế.
Bên ngoài tòa án có rất nhiều phóng viên bủa vây, khi bị áp giải ra cô ta cũng không ngừng giãy nãy la hét.
"Thả tôi ra, đám phóng viên chết tiệt kia không được chụp, ai cho các người chụp hả một đám bẩn thỉu. Ba của tôi ông ấy là thị trưởng, ông ấy sẽ làm cho các người không sống nổi ở cái thành phố này đâu, đám phóng viên chó chết các người sẽ bị vứt vào bãi rác cả thôi."
Cô ta tuôn ra những lời rất khó nghe và cứ gân cổ lên gào thét như vậy.
Một vài phóng viên bức xúc đã hét lên, nói cho cô ta tỉnh ra "Ông ta không còn là thị trưởng nữa mà là tù nhân bị tuyên án 40 năm tù, cô tỉnh mộng lại đi thiên kim hết thời à."
Thục An đột nhiên dừng lại không thể bước tiếp, hai hốc mắt của cô ta đỏ hoe hằng lên những sợi gân, miệng của cô ta hoang mang lẩm bẩm "40 năm? Sao ông ấy sống được tới từng ấy năm chứ?"
Hai mắt của cô ta đột ngột đổi biểu cảm, trừng lên phát ta tia ác độc nhìn về phía phóng viên vừa nói.
Nhưng không ngờ khuôn mặt đó lại xuất hiện lần nữa, Hải Ninh đứng sau người phóng viên vừa mới lên tiếng, cô bây giờ đang tháo nón ra để Thục An có thể nhìn mình cho rõ.
Thục An nghiến răng nghiến lợi, tay nắm Lại thành đấm đột ngột vùng ra khỏi cảnh sát xông vào đám đông "Hải Ninh là mày, mày đã hại tao, tao phải giết mày…"
Có phóng viên đứng trước ngăn lại, Thục An vốn chẳng làm được gì cô cả huống gì hai tay của cô ta đã bị còng.
Hải Ninh vẫn đứng yên đó khuếch miệng cười nhìn cô ta điên cuồng bị cảnh sát tống lên xe như một sự dằn mặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]