Đình Dương sau khi trở lại, anh vẫn làm việc như bình thường lại có phần bận rộn hơn, nhiều ngày anh ở lại luôn ở công ty tăng ca, nhưng như Trương Mỹ đã nói anh luôn được có người nhắc nhở phải uống thuốc.
Thấy anh uống rồi bọn họ mới chịu đi, anh cũng vì không muốn Trương Mỹ nghi ngờ mà làm lỡ kế hoạch ngay lúc này nên anh đã uống nó.
Ngay sau người của bà ta đi mất, anh lại vào nhà vệ sinh tự móc họng của mình cho ói ra, nhưng cũng có lúc được, có lúc không thì anh coi như đã nạp thứ thuốc đó vào người luôn rồi.
Những viên thuốc anh đã kịp giữ lại vài viên khi Trương Mỹ đến và tịch thu hết chúng.
Nhân lúc lại đi bàn chuyện hợp tác với Hải Nam anh đã mang theo thứ thuốc này khi đến.
Mặc Nghiêm đã đến điểm hẹn trước và chờ anh ở trong phòng, vệ sĩ chỉ đứng bên ngoài chứ không vào trong nên anh có thể yên tâm.
"Mặc Nghiêm, đưa thứ thuốc này đi kiểm tra giúp tôi."
Mặc Nghiêm lấy cất vội túi thuốc vào trong túi áo.
Hôm nay anh ta lại có một chuyện quan trọng hơn muốn thông báo với anh.
Anh ta mở điện thoại, vào một trang báo ngày hôm nay đưa cho anh xem, vẻ mặt có vẻ nghiêm trọng.
"Chủ tịch, anh xem. Hôm nay tôi tình cờ xem trang báo này. Có một người phụ nữ đăng tin tìm kiếm đứa con bà ta đã bỏ rơi thời điểm trùng hợp vào ba năm trước, thêm một sự trùng hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-vao-hao-mon/1919904/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.