Khiến cho Thục An bị đuổi khỏi nhà bị mất vai diễn, Hải Ninh về nhà liền khui một chai rượu vang tự ăn mừng. Tuy cô ta chưa đến mức thân bại danh liệt nhưng đây quả là một bước khởi đầu quá sức hoàn hảo.
Cô lắc lắc ly rượu rồi chậm rãi đưa dòng rượu đỏ thơm nồng vào cổ họng, những lúc này bản thân cô lại cảm thấy cô độc khi nhìn hình bóng của mình phản chiếu lên chai rượu để trước mặt.
Trong không gian bao trùm yên lặng, điện thoại của cô chớp sáng lên, cô bắt máy một cách nhanh gọn, khóe môi bắt đầu chớm một nụ cười hạnh phúc phúc khi giọng nói bên đầu bên kia vang lên.
"Cô Hải Ninh ơi, hôm nay cô có thể dẫn con đi ăn nữa không?"
Cô lập tức đồng ý mà không nghĩ ngợi gì, tóm ngay cái túi chạy liền ra khỏi nhà.
Cổng trường tấp nập mấy bạn nhỏ được bố mẹ đến đón, hôm nay tâm trạng của cô khác hẳn với mấy lần chỉ biết đứng từ xa lén nhìn.
"Cô ơi!"
Tiếng Đình Hiên vang lên từ cổng trường, thằng bé đã nhanh chóng nhìn thấy cô kể từ lúc cô bước xuống xe, nó chạy tới nhảy nhào lên người cô như cái cách hay làm với Đình Dương vậy.
Hải Ninh cũng vui vẻ giang tay ra đón lấy thằng bé "Hiên hôm nay muốn ăn gì nào?"
"Pizza, con muốn ăn pizza."
"Được, chúng ta xuất phát thôi!"
Ở nhà hàng Đình Hiên rất háo hức, thằng bé đung đưa đôi chân ngắn ngồi đợi phần pizza thơm ngon.
"Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dinh-vao-hao-mon/1919883/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.